“Được.” Phương Hưu gật đầu, hắn sẵn lòng thực hiện nhiệm vụ lần này, bởi vì một tuần rồi hắn chưa tiếp xúc với quỷ dị.
Hắn rất muốn thử nghiệm cảm giác thích thú khi cắm dao phẫu thuật vào một cơ thể quỷ dị.
Hơn nữa nhiệm vụ lần này ban đầu được đánh giá là nhiệm vụ cấp C, sau này có thể sẽ là nhiệm vụ cấp B, điều này càng khiến hắn hài lòng hơn.
Với thực lực hiện giờ của Phương Hưu, thắp sáng năm phần trăm linh tính, trên người mang theo hai quỷ khí là dao phẫu thuật và nến thanh đồng, thêm cả huyết đồng và năng lực thống khổ, nhiệm vụ bình thường cấp D không có cách nào thỏa mãn hắn.
Đồng thời, hắn đang thiếu tiền vì mua sát thủ giết người, ngự linh sư Cục điều tra giải quyết sự kiện quỷ dị sẽ có thêm phần thưởng.
Giải quyết sự kiện cấp D, thưởng 10 linh tệ.
Giải quyết sự kiện cấp C, thưởng 100 linh tệ.
Giải quyết sự kiện cấp B, thưởng 1000 linh tệ.
Sau này cứ thế mà suy ra.
Đãi ngộ của Phương Hưu rất đặc biệt, bởi vì trước đó hắn từng yêu cầu, Vương Đức Hải cũng đã đồng ý, nên phần thưởng của hắn sẽ được gấp đôi.
Nói cách khác, nếu hắn giải quyết sự kiện quỷ dị cấp C lần này, có thể thu được 200 linh tệ.
Đến lúc đó hắn có thể mua được thêm một cái mạng của câu lạc bộ Quang Minh.
Hắn tin rằng, chỉ cần kiên trì kiếm tiền, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ mua được cái mạng của hội trưởng câu lạc bộ Quang Minh.
Đương nhiên, khi hắn đã có được 5000 linh tệ, có lẽ thực lực của hắn đã sớm vượt qua hội trưởng câu lạc bộ Quang Minh.
“Trước khi thực hiện nhiệm vụ, trong cục đã trang bị cho ngươi một người cộng tác, có thể giúp ngươi xử lý những vấn đề vụn vặt, giống như Lý Văn Hạo mà người đã từng gặp qua, hắn ta là cộng tác của Trầm Linh Tuyết.
Ở cục điều tra, mỗi ngự linh sư chính thức đều được trang bị cho mình một người bình thường làm cộng tác.” Vương Đức Hải đột nhiên nói.
Là cộng tác sao?
Phương Hưu không từ chối, có một người cộng tác xử lý chuyện vụn vặt có thể làm giảm được không ít chuyện.
Vương Đức Hải thấy Phương Hưu không phản đối, lập tức cầm máy gọi một cuộc điện thoại.
“Khả Hân, đến văn phòng của ta một chuyến.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng bàn ghế va chạm, tựa như có người đang ngồi trên ghế, sau đó lập tức đứng dậy nghe điện thoại.
“Ôi chao…. Được, được, cục trưởng Vương, ta lập tức qua ngay.” Giọng nữ mềm mại vang lên, còn kèm theo một tiếng kêu đau đớn.
Sau khi cúp điện thoại, Vương Đức Hải có chút lúng túng nói: “Cô gái nhỏ Khả Hân này, tuy rằng thường ngày rất ngu ngơ, nhưng xử lý công việc rất nghiêm túc, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, thành tích xuất sắc trong đánh giá toàn diện của Cục điều tra….”
Vương Đức Hải giống như bà mối, còn muốn tiếp tục giới thiệu nhưng lại bị Phương Hưu cắt ngang.
“Chỉ cần không cản trở là được rồi.”
Một lát sau, lỗ tai Phương Hưu khẽ động, hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền từ xa dần đến gần.
Nhưng khi tiếng bước chân đến gần văn phòng, đột nhiên chậm lại.
Ngay sau đó vang lên tiếng sửa sang quần áo, cùng với tiếng thở dốc yếu ớt. tiếng đang động viên mình.
“Cố lên, Khả Hân, ngươi có thể làm được!”
“Mặc dù ngự linh sư rất khó để ở chung, nhưng chỉ cần ngươi cố gắng, nhất định sẽ được công nhận, cố gắng lên!”
“Phù!”
Sau khi hít thở sâu.
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Cót két.
Cửa văn phòng được mở ra, chỉ nhìn thấy một cô gái cô gái dễ thương có vóc dáng nhỏ bé, da trắng và khuôn mặt thanh tú bước vào.
Nàng ta cao khoảng một mét sáu, trên người mặc đồ công sở hơi quá khổ, càng lộ ra dáng người nhỏ nhắn.
Một đôi mắt to trắng đen rõ ràng đang nỗ lực mà nhìn thẳng, khoé miệng đang nở nụ cười cứng khắc và sự khẩn trương.
Cố gắng hành động như mình là một người chuyên nghiệp.
Chỉ là trong ánh mắt rõ ràng toát ra vẻ ngu ngốc rất dễ nhận thấy
Tóm lại, khắp người cô gái này chỗ nào cũng nhỏ nhắn ngoại trừ đôi mắt to.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ nhắn, cái ngực…
“Xin chào cục trưởng Vương.” Cô gái dễ thương cung kính chào hỏi, khóe mắt không ngừng liếc nhìn Phương Hưu.
Vương Đức Hải gật đầu, lập tức giới thiệu: “Khả Hân, vị ngày là Phương Hưu, sau này ngươi phụ trách phối hợp, làm việc với hắn.”
Cô gái dễ thương quay mặt về phía Phương Hưu, lập tức cúi gập người, vừa lo lắng vừa lịch sự nói: “Xin chào Phương tiên sinh, ta là Tô Khả Hân, số hiệu là 1327…”
Nàng ta chưa kịp nói xong thì Phương Hưu đã trực tiếp đứng dậy, bình tĩnh nhìn nàng ta nói: “Không cần nói những lời vô nghĩa đó, lát nữa hãy gửi số điện thoại cho ta, trừ khi ta chủ động liên lạc, nếu không có chuyện quan trọng đừng gọi điện thoại cho ta.”
“Hả?” Tô Khả Hân ngẩng đầu, đôi mắt to mang theo chút kinh ngạc cùng tủi thân.