Chương 1718: Đi đi (2)
Chương 1718: Đi đi (2)Chương 1718: Đi đi (2)
Chương 1718: Đi đi (2)
- Chuyện gì?
Thấy Chu Phàm đồng ý cho nàng trở về, trong lòng Thực Phù rất cao hứng hỏi.
- Thứ nhất là ngươi dẫn dắt ma... Ma chi nhất tộc, không thể để chúng ăn thịt người nữa, bằng không chờ ngươi vào danh sách của quan gia, sau này ngươi muốn về thế giới nhân loại, sẽ rất khó, hơn nữa quan gia rất cường đại, nếu bọn họ phái ra cường giả đến vây quét các ngươi, lúc đó rất nguy hiểm, biết không?
Sắc mặt Chu Phàm nghiêm túc nói.
Từ sau khi biết tiểu nha đầu là nữ nhi của mình, hắn đã bỏ ra không ít thời gian để nghiên cứu Ma Cô Yêu.
Thực Phù Thân là quyệt nhân không cần giống như quái quyệt ăn thịt người để hoàn thành tiến hóa, chỉ cần tu luyện là được rồi, Ma Cô Yêu có thể thông qua ăn thịt người khiến bản thân trở nên mạnh hơn, chỉ có điều không ăn người cũng không phải là không thể được, bằng không quái quyệt thân ở hoang dã đã sớm chết đói rồi, đối với đại đa số quái quyệt mà nói, con người là đồ ăn để bọn họ tiến hóa, nhưng chúng không ăn người, cũng có thể sống sót, đồng thời còn có thể theo thời gian chậm rãi trở nên mạnh hơn.
Cho nên Chu Phàm mới đề xuất yêu cầu như vậy, hắn không cho phép Ma chi nhất tộc dưới sự dẫn dắt của Thực Phù mà ác danh lan xa.
- Được.
Thực Phù gật đầu đáp ứng.
Đối với Ma Cô Tiểu Yêu, kỳ thật ăn thịt người cũng không có gì tốt, về phần kẻ trong tộc khá là cường đại như Não Quân Sư lại sớm đã đến bình cảnh.
- Đương nhiên dẫu sao chúng cũng là tộc nhân của ngươi, chỉ cân ngươi có thể quản thúc được chúng, sau này ta có thể nghĩ cách xin người dẫn dắt hoặc ở thế giới nhân loại cướp đoạt quyệt thực thích hợp cho chúng dùng ăn.
Chu Phàm nghĩ một chút lại nói.
Đối với quái quyệt mà nói, quyệt thực thích hợp còn tiến bộ nhanh hơn ăn thịt người, nhưng quyệt thực xưa nay rất khó tìm, là có thể gặp chứ không thể cầu.
- Chuyện thứ hai là ngươi không thể vĩnh viễn chịu sự trói buộc của chúng, sau khi ngươi giúp chúng ổn định, bảo đảm an toàn cho chúng, ngươi phải chọn một đầu lĩnh cho chúng, Não Quân Sư hay là ai cũng được, nói cách khác ngươi chỉ lâm thời dẫn dắt chúng, điều này được chứ?
Chu Phàm lại nói.
- Cái này... Thực Phù trở nên do dự.
- Ngươi là quyệt nhân, nhưng quyệt nhân chính là người, chẳng lẽ ngươi muốn làm cả đời là quái quyệt à?
Chu Phàm trầm giọng nói:
- Nếu ngươi một mực làm thủ lĩnh của đàn Ma Cô Yêu, danh khí càng lúc càng lớn, vậy chúng ta sau này gặp mặt cũng chỉ có thể ở ngoài hoang dã.
- Ta hi vọng ngươi làm người, chứ không phải trở thành quái quyệt tàn bạo.
Thân thể Thực Phù run lên, nàng cắn răng nói:
- Ta sẽ nỗ lực làm.
Chu Phàm thấy Thực Phù đáp ứng, mặt mày tươi cười nói:
- Vậy chỉ còn lại một chuyện cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, nếu ở ngoài hoang dã ngươi và Ma chi nhất tộc gặp phải nguy hiểm không thể chống đỡ, không được hi sinh bản thân vì Ma chi nhất tộc, nếu không cho dù ngươi chết, ta cũng sẽ khiến cả Ma chi nhất tộc phải chôn cùng ngươi.
Thực Phù đờ đẫn, hốc mắt nàng ửng đỏ, nặng nề gật đầu ừ một tiếng.
Nàng biết Chu Phàm là lo lắng cho an nguy của nàng mới nói như vậy, điều này khiến trong lòng nàng rất ấm áp dễ chịu.
- Tiểu nha đầu, ngươi đừng khóc nhè.
Chu Phàm thấy hốc mắt Thực Phù đỏ lên liên cười nói:
-Ma chi nhất tộc có phải đang chờ ngươi không? Muốn ngươi hiện tại trở vê luôn à?
- Chúng đang ở bên ngoài chờ ta, nói bên Lão Nhân Mi hiện tại vẫn đang thăm dò, nhưng nếu phát hiện mẹ thật sự rời khỏi, khẳng định sẽ không chút do dự phát động công kích.
Thực Phù thừa nhận.
- Có cần ta hỗ trợ giết Lão Nhân Mi đó không?
Chu Phàm hỏi.
Cho dù thế này chẳng khác nào là giúp Ma Cô Yêu, nhưng có thể khiến áp lực của tiểu nha đầu nhỏ đi một chút, Chu Phàm vẫn vui vẻ làm.
- Không cần, nếu Lão Nhân Mi đó không trốn ở sâu bên trong, không dám hiện thân, ta và mẹ sớm đã giết nó rồi.
Trên mặt Thực Phù mang theo sát ý nói.
Trước kia có lẽ nàng không phải là đối thủ của Lão Nhân Mi nhưng hiện tại nàng đã là Thể Lực Đoạn, lại thêm thiên phú của quyệt nhân, quái quyệt cấp Huyết Lệ cũng không phải là đối thủ của nàng. - Vậy ta cũng có thể đi rồi.
Chu Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Ngươi chuẩn bị cho tốt, nhớ phải cẩn thận, đừng làm chuyện quá mạo hiểm.
- Chu Phàm, xin lỗi.
Thực Phù khổ sở nói, nếu không phải phát sinh việc này, nàng chắc có thể chơi thêm với Chu Phàm mấy ngày.
Chu Phàm cười an ủi Thực Phù vài câu, Thực Phù xốc lại tinh thần, tiễn Chu Phàm ra khỏi Phất Liễu Khưu.
Trong quá trình đi ra, Chu Phàm cũng không nhìn thấy Ma Cô Yêu, chắc là Thực Phù đã an bài chúng ở chỗ khác.
Cáo biệt với Thực Phù, rời khỏi Phất Liễu Khưu, sắc mặt của Chu Phàm lạnh lùng, Nhân Yêu Bạch không ngờ dám tính kế nữ nhi của hắn, sớm biết vậy lúc trước không nên đáp ứng tiểu nha đầu, giết Nhân Yêu Bạch rồi thì đã không có nhiều phiền phức như hôm nay.