Chuong 1719: Haothu cau ca
Chuong 1719: Haothu cau caChuong 1719: Haothu cau ca
Chuong 1719: Hao thu cau ca
Nhưng hiện tại muốn tìm Nhân Yêu Bạch, cũng không thể tìm được.
Trong lòng Chu Phàm nghĩ chuyện này, chậm rãi đi tới phương hướng Tiêu Lôi Châu.
Cho đến buổi chiều lại tiến vào hoang nguyên.
Vừa tiến vào hoang nguyên, nhãn thức một mực mở ra của Chu Phàm lại thấy trên bầu trời xa xa có một con chim to màu trắng đang bay ve phía hắn.
Chim to như ưng, nó cũng phát hiện ra Chu Phàm.
Chu Phàm nhìn chim to, trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn.
Chim to lượn vòng hạ xuống, lông vũ cốt nhục duỗi ra hóa thành một thiếu nữ mặc váy lưới màu trắng, thiếu nữ vẻ mặt lạnh lùng hờ hững chăm chú nhìn Chu Phàm.
- Đúng là lâu ngày không gặp.
Chu Phàm nhìn nàng cười nói:
- Đúng là duyên phận, chúng ta lần trước cũng gặp mặt ở hoang nguyên.
Chào hỏi giống như bạn bè lâu ngày gặp lại.
- Thu hồi mưu kế non nớt đó của ngươi đi.
Trên mặt Bạch Lãnh Tôn lộ ra nụ cười khẩy nói:
- Ngươi cố ý đi qua hoang nguyên, tới Phất Liễu Khưu, ngoài mặt là thăm Thực Phù, trên thực tế không phải là muốn dẫn dụ ta ra sao?
- Không phải, bản thân ngươi xấu, không thể nói ta cũng là người xấu.
Chu Phàm không thừa nhận.
- Nếu không, với tốc độ của ngươi, cần gì phải đi chậm như vậy ở hoang nguyên?
Bạch Lãnh Tôn cười lạnh nói:
- Ngươi chính là đang đợi ta.
- Ngươi quá tự kỷ, tự kỷ không phải một chuyện tốt.
Chu Phàm vẫn chống chế, nhưng trên thực tế hắn quả thật ôm tâm tư như vậy.
Thậm chí nếu có thể, hắn còn muốn đi qua Hủ Cốt Chiểu Trạch, chỉ là làm như vậy không khỏi quá rõ ràng, để Thực Phù biết thì không tốt.
Hắn làm ra suy đoán, cho dù Ma Cô Yêu trên hoang nguyên không phát hiện được hắn, nhưng tiến vào Phất Liễu Khưu gặp Thực Phù, đàn Ma Cô Yêu khẳng định có thám tử ở Phất Liễu Khưu, đến lúc đó sẽ biết tới sự tôn tại của hắn.
Hắn đúng là câu cá, câu con cá lớn Bạch Lãnh Tôn này, luận về câu cá, hắn chính là một hảo thủ. - Ngươi là nhân loại vô sỉ phải ta từng thấy.
Bạch Lãnh Tôn lạnh lùng nói.
- Cho dù thật sự giống như ngươi nói, ta đang dẫn dụ ngươi ra, nhưng mấu chốt là ngươi cũng nổi lên sát tâm đối với ta, giống như ta cố ý cho kẻ trộm biết ta có tiền, chẳng lẽ kẻ trộm muốn trộm tiền bị ta bắt lại có thể trách ta sao?
Chu Phàm thoải mái nói lời ngụy biện,
- Nói đến vô sỉ, ai có thể hơn được Nhân Yêu Bạch ngươi, ngươi đã lén lút dùng huyết nhục của ta làm chuyện gì?
Nói đến đây, trên mặt Chu Phàm lộ ra nộ ý, cho dù Thực Phù rất tốt, nhưng không có nghĩa là hắn không tức giận, nhất là Bạch Lãnh Tôn ở trong mắt hắn còn là nhân yêu!
Ai có thể chịu được một nhân yêu sinh một hài tử cho mình, cho dù nhân yêu này rất được, cho dù nhân yêu này là thông qua phương thức đặc thù thay hắn sinh hài tử.
Hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu.
- Chúng ta là kẻ địch, ngươi cho rằng ta sẽ để ý tới cảm nhận của ngươi sao?
Bạch Lãnh Tôn hờ hững nói:
- Ngươi muốn dẫn ta ra, là vì để giết ta, nhưng ta cũng muốn giết ngươi.
- Ngươi giết nhiều nhi tử của ta như vậy, hiện tại còn muốn cướp người kế thừa của tộc ta, muốn cướp huyết mạch của ta, tới lúc nên đến kết liễu rồi.
- Ngươi nói như vậy chính hợp ý ta.
Chu Phàm cười khẽ một tiếng:
- Xem ra từ sau lần trước từ biệt, ngươi vẫn tràn đầy tự tin đối với thực lực của mình, nhưng rất không khéo là, ta cũng có đủ tự tin đối với bản thân.
Bạch Lãnh Tôn không nói nữa, tay phải của nàng nhanh chóng có xương cốt màu trắng sinh trưởng ra, dần dần hóa thành bạch cốt tản ma (nấm 6 xương trắng).
Hai má của nàng cũng xuất hiện ma cô văn (hoa văn nấm) màu đen, ma cô văn nhanh chóng khuếch tán, trên mặt và cánh tay nàng xuất hiện ma cô văn.
Ma cô văn từ đen chuyển đỏ, quang mang màu đỏ từ trong cơ thể nàng lan ra, nhuộm đỏ bạch cốt tản ma trong tay nàng.
Chu Phàm nghiêm mặt, hắn rút đao gỉ, đao gỉ vung lên, vô số đao cương bổ tới Bạch Lãnh Tôn.
Đao cương như ẩn như hiện, nhanh tới tuyệt luân, Khoái Đao Cương!
Bạch Lãnh Tôn cảm nhận được nguy hiểm, nàng nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời hồng cốt tản ma được mở ra.
Hồng quang hiện lên. Khoái Đao Cương va vào trên mặt ô, lập tức đã xé tan nấm ô.
Lại có Khoái Đao Cương hạ xuống thân thể vô cùng cứng rắn đó của Bạch Lãnh Tôn, nhưng Khoái Đao Cương còn sắc bén hơn thân thể của nàng.
Khoái Đao Cương xé rách thân thể nàng, nàng chỉ còn lại một cái đầu bay lên trên không trung.
Mắt nàng lộ vẻ cả kinh nhìn Chu Phàm, run giọng nói:
- Ngươi đã Khí Cương Đoạn? Điều đó là không thể...
Nàng trước khi tới đã suy đoán Chu Phàm đang tiến bộ, nhưng không ngờ tiến bộ của quá lại khoa trương như vậy, đã đứng ở Khí Cương Đoạn đỉnh phong trong Võ cảnh mà nhân loại nói.
- Ngươi không phải đã nhìn thấy rồi à?
Chu Phàm cười khẽ một tiếng:
- Ngươi cho rằng ngươi đang tiến bộ, nhưng sợ rằng không ngờ ta lại tiến bộ nhanh như vậy phải không?