Chương 1720: Chết rồi?
Chương 1720: Chết rồi?Chương 1720: Chết rồi?
Chương 1720: Chết rồi?
- Nếu ngươi hỏi Thực Phù, vậy đã không có gan tới tìm chết.
Bạch Lãnh Tôn hơi trâm mặc, nàng quả thật không ngờ sự tiến bộ của Chu Phàm lại đáng sợ như vậy, đã bỏ lại nàng một đoạn.
Thân thể gấy lia của nàng đang bốc cháy, hóa thành quang lap màu trắng, nàng lạnh lùng nói:
- Lần sau, ta sẽ không phạm phải sai lâm như vậy nữa.
Hiển nhiên nàng biết không thắng được, muốn giải thể rời đi.
- Ngươi còn muốn có lần sau?
Chu Phàm cười lạnh rót chân khí vào trong một đạo phù đang cầm trong tay trái.
Phù tỏa ra quang mang màu vàng lan ra, phàm là tất cả bị bao phủ đều biến thành ngưng kết.
Vô số quang lạp màu trắng muốn bay lên trên cũng vậy, chỉ độc có Chu Phàm bởi vì nắm đạo phù đó mà vẫn có thể thoải mái hành động.
- Nhân Yêu Bạch à Nhân Yêu Bạch, ngươi cho rằng cùng một sai lầm, ta vẫn có thể phạm phải lần thứ hai sao?
Trên Đao gỉ của Chu Phàm hiện lên hỏa diễm màu lam lạnh,
- Biết rõ ngươi biết giải thể trùng sinh, đạo phù Ngân cấp hạ phẩm này chính là ta chuẩn bị tỉ mỉ cho ngươi.
Quang lạp màu trắng truyền đến cảm giác sợ hãi.
- Đừng.
Thanh âm của Thực Phù bỗng nhiên từ xa xa truyền đến.
Đao gỉ của Chu Phàm vẫn không chút do dự giơ lên, chém xuống, dưới tác dụng của chân khí, hỏa diễm màu lam lạnh tản ra, đốt cháy tất cả quang lạp màu trắng trong không trung.
Trong hỏa diễm màu lam lạnh truyền ra tiếng kêu thê lương, nhưng rất nhanh liên tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lãnh lam hỏa diễm biến mất, quang lạp màu trắng cũng bị đốt cháy triệt để, một chút dấu vết cũng không còn.
Lúc này Thực Phù mới lợi dụng thân pháp cấp thuấn di tới nơi, nàng ngơ ngác nhìn Chu Phàm trên cỏ khô vàng.
Chu Phàm giải trừ cấm chế của Ngân cấp phù, cất đao gỉ vào vỏ đao, nhìn về phía Thực Phù hỏi:
- Sao ngươi lại tới đây? - Nàng đâu?
Thực Phù không đáp mà hỏi lại.
Chu Phàm trâm mặc một lúc nói:
- Nếu không có gì bất ngờ, chắc nàng chết rồi.
Thực Phù ngẩn người, hai mắt rơi ra nước mắt,
- Vì sao? Không phải ngươi đã đáp ứng ta rồi sao?
- Ta là đáp ứng ngươi, nếu nàng không tới giết ta, ta sẽ không đi giết nàng, nhưng nàng đã muốn tới giết ta, ta chỉ có thể giết nàng.
Chu Phàm thở dài một tiếng nói.
- Ta hận ngươi.
Trên mặt Thực Phù lộ ra vẻ bi thống, nàng xoay người thuấn di rời đi.
Chu Phàm ngơ ngẩn đứng đó, hắn không đuổi theo, thở dài một tiếng rồi đi theo một phương hướng khác.
Trong lòng hắn biết hiện tại có đuổi theo, cũng vô dụng, chỉ có thể để nàng chậm rãi bình tính lại rồi tính.
- Chủ nhân, làm như vậy thật sự có được không?
Tiểu Quyển ra không nhịn được hỏi.
- Đau dài không bằng đau ngắn, nếu Nhân Yêu Bạch không chết, tiểu nha đầu chỉ có thể vĩnh viễn lắc lư bất định giữa ta và Nhân Yêu Bạch, vậy càng thống khổ hơn.
Chu Phàm lạnh lùng nói.
- Nhưng ngươi làm như vậy, đại tiểu thư có thể vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi, đó chính là mẹ nàng, cha nàng giết mẹ nàng, ai gặp phải loại chuyện này đều rất khó chấp nhận.
Tiểu Quyển cảm thấy bi ai cho Thực Phù.
- Nhưng nếu ta không làm thì có thể bảo ai đi làm? Cho dù ta có thể tìm được nhân thủ thích hợp, cơ hội thích hợp, sau này nàng biết cũng sẽ vẫn hận ta.
Chu Phàm trâm mặc một chút nói:
- Loại chuyện này kiểu gì cũng nên có kết thúc.
- Nhưng ngươi không sợ như vậy sẽ dẫn tới phản tác dụng à, nói không chừng đại tiểu thư sẽ rời xa ngươi, trở thành quái quyệt chân chính thì sao?
Tiểu Quyển lại nói.
- Sẽ không đâu, có ta ở bên cạnh nhìn, ta cũng biết tính cách của tiểu nha đầu.
Chu Phàm thản nhiên nói, hắn đương nhiên đã cân nhắc tới chuyện về phương diện này. - Nhưng...
- Tiểu Quyển, ngươi không nói, ta sẽ không coi ngươi là câm điếc đâu.
Chu Phàm có chút tức giận nói.
Tiểu Quyển rầu rĩ không vui ngậm miệng lại. …
Thực Phù giống như phát điên chạy về Phất Liễu Khưu, các Thảo Tử Quyệt ở Phất Liễu Khưu vây tới, nhưng nàng đầu đầy mồ hôi vẫy vẫy tay, bảo chúng tránh ra.
Thực Phù là thông qua thân pháp cấp thuấn di trở về, cho nên nàng mới cảm thấy mỏi mệt như vậy, bởi vì thân pháp cấp thuấn di sẽ mang theo hao tổn rất lớn đối với chân khí, hơn nữa nàng cũng không phải có Long Thân Huyết như Chu Phàm.
Nàng Vẻ mặt mỏi mệt nhanh chóng tìm được Não Quân Sư.
Não Quân Sư vốn gấp đến độ đi tới đi lui, hiện tại nhìn thấy Thực Phù trở lại, hắn vội hỏi:
- Thế nào rồi?
Chuyện chính là Não Quân Sư nói với Thực Phù, kỳ thật hắn không đồng ý cha làm như vậy, bởi vì hắn cho rằng Chu Phàm dám đến, khẳng định có đủ nắm chắc mới làm như vậy, đây là một cái bẫy.
Cho nên hắn tới đây, trái lo phải nghĩ mới mạo hiểm bị cha trách phạt, nói tất cả với Thực Phù.
Sau khi Thực Phù nghe xong, lao ra đi tìm Chu Phàm, Chu Phàm và mẹ đều là người quan trọng nhất đối với nàng, bất kể ai xảy ra chuyện, nàng đều không thể chấp nhận.