Chương 1721: Chết rồi? (2)
Chương 1721: Chết rồi? (2)Chương 1721: Chết rồi? (2)
Chương 1721: Chết rồi? (2)
- Tam ca, chúng ta mau về Hủ Cốt Chiểu Trạch đi.
Trên khuôn mặt mỏi mệt của Thực Phù lộ ra vẻ lo lắng.
Sắc mặt Não Quân Sư khẽ biến, quả nhiên xảy ra đại sự rồi.
Não Quân Sư võ đầu mình, đầu hắn vỡ ra từ giữa, là một cái nấm màu đen.
Hắn lấy cái nấm màu đen đó ra, một tay dùng sức bấm một cái, nấm đen phun ra rất nhiêu bụi rất nhiều.
Bụi màu đen lại bao phủ hai người bọn họ, bụi hơi xoay tròn hình thành một vòng xoáy, thân thể của hai người bọn họ cũng trở nên vặn vẹo.
Vòng xoáy hút bụi và hai người bọn họ vào, triệt để biến mất trong không khí.
Khi bọn họ đứng vững lại, đã xuất hiện trên một cái nấm đen khác to bằng đầu người ở Hủ Cốt Chiểu Trạch, đây là bí thuật dịch chuyển cấp tốc của tộc bọn họ.
Nhưng chỗ thiếu hụt của bí thuật này là ở, nó cần đào tạo một cái nấm to bằng đầu người, cái nấm đó là không thể di động, phải cố định.
Nấm đen đến từ cái nấm này, nó có thể giúp Ma Cô Yêu có cùng huyết thống trở lại cái nấm cái nấm này.
Bọn họ vừa đứng vững liền phóng tới đầm lầy bọt tím nơi Bạch Lãnh Tôn ở.
- Tiểu Muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải cha lại thua rồi không?
Não Quân Sư dẫn theo sau nàng gấp giọng hỏi.
- Chu Phàm nói hắn đã giết chết mẹ.
Thực Phù đang chạy gấp về phía trước nghẹn ngào nói.
Sắc mặt Não Quân Sư trở nên trắng bệch, hắn vội vàng nói:
- Không thể, cha có thể giải thể trùng sinh, cho dù không thắng được...
- Nhưng khi ta chạy tới, không nhìn thấy phấn nấm giải thể bồng bênh trong không trung.
Thực Phù run giọng nói.
Bọn họ rất nhanh liên nhìn thấy đầm lầy bốc ra bọt tím, nhìn thấy sơn động từ tảng đá to lớn hình thành đó.
- Cha, cha, ngươi không sao chứ?
Não Quân Sư mở miệng nói.
Nhưng bên trong không có ai đáp lại.
Thực Phù mặc kệ quy củ trước kia Bạch Lãnh Tôn định ra, nàng xông vào đầm lầy bọt tím, tiến vào trong động đá, chỉ là rất nhanh nàng lại thất hồn lạc phách đi ra. Não Quân Su cũng xông vào, sau đó hắn cũng đi ra, triệt để ngây dại.
Trong sơn động vẫn đặt thân thể chuẩn bị dùng để giải thể trùng sinh của cha, nhưng thân thể hiện tại chỉ là vật chết.
Phấn nấm Giải thể trùng sinh không trở về.
- Mẹ.
Nước mắt Thực Phù lại chảy xuống.
- Cha.
Não Quân Sư ngơ ngác lẩm bẩm, hắn có chút không thể tưởng tượng được cha lại chết như vậy.
- Ngươi khóc cái gì mà khóc?
Một thanh âm vang lên bên tai bọn họ.
Thực Phù nghe ra đây chính là thanh âm của Bạch Lãnh Tôn, nàng vội vàng lau nước mắt, nhìn chung quanh một vòng vẫn không nhìn thấy Bạch Lãnh Tôn, nàng nhìn về phía Não Quân Sư.
Não Quân Sư cũng nhìn Thực Phù.
- Tam ca, ta không nghe nhầm chứ?
Thực Phù hỏi.
- Không, không, không, là cha, cha ngươi đang ở đâu?
Não Quân Sư lại nhìn xung quanh, vội vàng hỏi.
- Ta ở dưới chân của các ngươi.
Bạch Lãnh Tôn lạnh lùng nói.
Hai người bọn họ vội vàng cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện một người nhỏ chỉ to bằng bàn tay, chính là Bạch Lãnh Tôn thu nhỏ.
- Các ngươi cho rằng ta sẽ chết dễ như vậy sao?
Bạch Lãnh Tôn hờ hững hỏi.
- Mẹ, ngươi không sao là tốt rồi.
Thực Phù mừng quá mà khóc.
- Có phải ngươi ở chung với nhân loại đó quá nhiều, cũng biến thành yếu đuối rồi không, khóc sướt mướt còn ra thể thống gì? Thực Phù, ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng.
Trên mặt Bạch Lãnh Tôn lộ ra nộ ý nói:
- Uổng cho ta còn cho rằng Ma chi nhất tộc có thể trở nên cường đại ở trong tay ngươi.
Thực Phù vội vàng lau nước mắt, không dám khóc nữa. - Cha, ngươi không sao chứ?
Não Quân Sư trước giờ chưa từng thấy Bạch Lãnh Tôn ở trạng thái như vậy, hắn rất lo lắng.
Bạch Lãnh Tôn hừ một tiếng nói:
- Ta dám tới tìm hắn, sao lại không làm chuẩn bị thêm? Hắn cho rằng ta chỉ có thể giải thể trùng sinh, vậy thì sai rồi, lần sau ta khẳng định sẽ giết hắn.
- Mẹ, xin ngươi đừng đi, ngươi không thắng được hắn đâu.
Thực Phù vội vàng khuyên bảo.
Nàng dám khẳng định, mẹ sợ rằng cả đời cũng không thắng được Chu Phàm, đi chính là chịu chết mà thôi.
- Ngươi nói ta không thắng được?
Bạch Lãnh Tôn lạnh lùng liếc Thực Phù một cái,
- Xem ra ngươi rất hiểu biết vê hắn, nói cho ta nghe một chút đi, vì sao ngươi cảm thấy ta không thắng được?
- Mẹ, xin lỗi, ta không thể nói.
Thực Phù cúi đầu, đừng nói có ước thúc của thuyền, cho dù không có, nàng cũng sẽ không bán đứng Chu Phàm.
- Ngươi đúng là nữ nhi ngoan của mẹ.
Bạch Lãnh Tôn cười khẩy nói.
Thực Phù không dám ứng lời.
Não Quân Sư lại không dám cắt ngang đối thoại giữa hai người.
- Chỉ là ngươi nói ta không thắng được thì ta không thắng được à?
Bạch Lãnh Tôn lại lạnh giọng nói:
- Kẻ ngu xuẩn ngươi có tư cách gì mà nói như vậy?
Thực Phù vẫn trầm mặc, nàng rất hiểu mẹ mình, biết vào lúc như thế này phản bác nàng cũng không có bất kỳ lợi ích gì.
- Ta đi rồi, chuyện trong tộc giao cho ngươi.
Bạch Lãnh Tôn xụ mặt nói.