Chương 1722: Nhân Tước Sơn
Chương 1722: Nhân Tước SơnChương 1722: Nhân Tước Sơn
Chương 1722: Nhân Tước Sơn
- Mẹ, ngươi thật sự phải đi sao?
Thực Phù hơi ngẩn ra nói, nàng vốn cho rằng đây chỉ là một mưu kế.
- Không phải bảo lão Tam nói với ngươi rồi à?
Bạch Lãnh Tôn bực mình nói:
- Ngươi cho rằng đây là chuyện đùa sao? Hay là ngươi ngay cả tộc của mình cũng không muốn để ý?
- Không phải.
Thực Phù vội vàng lắc đầu nói:
- Mẹ, ngươi muốn đi đâu?
- Cái này không cần ngươi quan tâm.
Bạch Lãnh Tôn lạnh lùng nói:
- Ai biết được ngươi liệu có vừa xoay lưng liên bán đứng ta cho nam nhân đó không? Ngươi thay ta truyền lời cho nam nhân đó, ta vẫn chưa chết, lần sau ta trở về, chính là lúc hắn táng mạng.
Ban Đêm, Chu Phàm tiến vào thuyền, hắn có chút thấp thỏm nhìn Thực Phù, nhưng rất nhanh phát hiện Thực Phù vẫn cười chào hỏi hắn, Chu Phàm thở phào, đồng thời, hắn hỏi dò:
- Bạch Lãnh Tôn chưa chết à?
Chu Phàm cảm thấy chắc là vậy, bằng không thái độ của Thực Phù sẽ không thản nhiên đến thế.
-Me không chết.
Thực Phù nói:
- Có điều nàng tới nơi nào đó, có thể phải rất lâu mới có thể trở vê, nàng muốn ta nói với ngươi, ân oán giữa nàng và ngươi đã kết thúc.
- Như vậy cũng không chất.
Chu Phàm có chút tiếc nuối lầm bầm một câu, sau đó lại hoài nghi nói:
- Nàng nói ân oán của chúng ta đã kết thúc?
- Mẹ là nói như vậy.
Ánh mắt Thực Phù lấp lánh một chút nói:
- Chu Phàm, ngươi đừng tính toán với nàng nữa được không? - Sao ta lại đi tính toán với nàng?
Chu Phàm cười lắc đầu:
- Ta đã đáp ứng ngươi, chỉ cần nàng đừng tới giết ta, ta cũng sẽ không giết nàng.
Chu Phàm vừa nhìn đã biết tiểu nha đầu đang nói dối, cho dù không nói dối, lời nói của Nhân Yêu Bạch, hắn là một nửa dấu chấm cũng không tin.
Thực Phù có chút bực mình, nói nửa ngày vẫn nói vô ích, nàng biết đây là cực hạn Chu Phàm có thể làm cho nàng rồi, vấn đề là ở trên người mẹ, hiện tại nàng chỉ có nỗ lực tu luyện, khi mẹ muốn tìm Chu Phàm làm phiên mới có thực lực ngăn cản mẹ.
Người làm nữ nhi như nàng thật sự không dễ dàng.
Như vậy lại trôi qua mười ngày, trong thời gian mười ngày này, Chu Phàm thuận lợi tiến vào Khí Cương Cao Đoạn.
Hắn trong mười ngày này trừ đi đường, còn vừa củng cố cảnh giới, vừa cân nhắc sử dụng đao cương.
Đáng nhắc tới là, Chu Phàm cũng không biết Chu Tiểu Miêu đang chuẩn bị gì, nàng chậm chạp không yêu cầu phụ thân.
Càng là như vậy, Chu Phàm lại càng cảm thấy bất an, Chu Tiểu Miêu chuẩn bị lâu như vậy, khẳng định là đã làm tốt chuẩn bị đầy đủ, chẳng lẽ nàng thật sự có thể đào thoát sao?
Ngày thứ mười một, Chu Phàm nhìn thấy dãy núi kéo dài không dứt.
Nếu ở trên trời cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy hình dạng của núi giống như một con chim sẻ, nhưng hai móng của chim sẻ nhìn lại giống như hai cái chân người.
Đây là Nhân Tước Sơn.
Xích đạo ở đây đột nhiên dừng lại.
Nhân Tước Sơn không phải con đường tất phải đi qua từ Cao Tượng Huyện đến Tiêu Lôi Châu Phủ, nhưng là đường gần nhất.
Từ nơi này trèo đèo lội suối xuyên thẳng qua, lại đi thêm một ngày là có thể đến Tiêu Lôi Châu Phủ, nếu không muốn vòng qua Nhân Tước Sơn, phải tốn thời gian nửa tháng, Chu Phàm không muốn lãng phí thời gian nửa tháng này ở trên đường.
Cũng không chỉ là Chu Phàm, rất nhiều thương đội muốn tới Tiêu Lôi Châu Phủ, đều sẽ cân nhắc mạo hiểm xuyên qua Nhân Tước Sơn.
Nhân Tước Sơn nguy hiểm, nhưng đã mở ra mười sơn đạo coi như là an toàn, chỉ cần không đi loạn trong núi, nguy hiểm sẽ giảm bớt rất nhiều.
Chỉ cần tiêu tốn thời gian ba ngày là có thể ra khỏi Nhân Tước Sơn.
Vì vậy ở chỗ miệng núi Nhân Tước Sơn dựng một cái chợ, cung cấp cho lữ nhân, thương đội qua đường nghỉ ngơi hồi phục trước khi vào núi, bên trong không chỉ có khách sạn tửu lâu, còn có cửa hàng bổ sung các loại vật tư như khí cụ phù đan dược.
Nhân Tước Sơn Tập (chợ) có trật tự nhất định, nhưng cũng là nơi vô pháp.
Dau sao tới đây đều là võ giả chiếm đa số, võ giả bướng bỉnh, một lời không hợp động thủ cũng không phải ít, chết người cũng là chuyện thường thấy.
Đương nhiên người chết vẫn là số ít, người quản lý nơi này cũng xây dựng một quy củ tương ứng, nếu muốn chém giết, bình thường chỉ có thể ở bên ngoài, bằng không cho dù có thể giết người trong sơn tập, người quản lý sơn tập khẳng định sẽ nghĩ pháp trả thù.
Nếu thực sự không có bất kỳ quy củ gì, sơn tập này rất nhanh sẽ sụp đổ, cho nên người tranh đấu ở đây có lẽ có, nhưng nếu muốn giết người, đều sẽ nghĩ cách giết ở bên ngoài.
Chu Phàm đi vào sơn tập, trên đường đều là võ giả, thương đội từ nam chí bắc, có một số lại mặc quần áo da thú, nhìn thì không giống nhân sĩ bản châu, hình như là từ nơi cực xa đến.
Quốc thổ Đại Ngụy rộng lớn, nhưng cũng chỉ có hai mươi mốt châu, châu phủ mỗi một châu đều là trọng thành chân chính, là nơi phon hoa của Đại Nguy đừng nói thương đội vượt châu tới đây giao dịch, cho dù là thương đội nước ngoài cũng sẽ mang đến vật phẩm khó tìm ở bản châu, tới đây giao dịch thu hoạch lợi nhuận phong phú.