Chương 1723: Sơn đạo thứ hai
Chương 1723: Sơn đạo thứ haiChương 1723: Sơn đạo thứ hai
Chương 1723: Sơn đạo thứ hai
Chu Phàm đầu tiên là tới khách sạn ăn cơm, nhưng khách sạn không chỉ là nơi ăn cơm, cũng là nơi tốt để hỏi thăm tin tức.
Chu Phàm vừa đến khách sạn, có điếm tiểu nhị chạy đến cúi đầu khom lưng, hỏi Chu Phàm muốn ăn gì.
Chu Phàm hỏi một chút, chọn mấy món ăn khá là thường thấy, hắn lại từ trong ngực lấy ra năm viên huyên tệ, đặt trên mặt bàn nói:
- Tiểu nhị, có thể hỏi ngươi mấy câu không?
- Đương nhiên không có vấn đề.
Điếm tiểu nhị nhìn huyền tệ trên mặt bàn, trên mặt tràn đầy nụ cười vội nói.
- Gần đây trong Nhân Tước Sơn thế nào?
Chu Phàm mở miệng hỏi.
- Gần đây sơn đạo thông suốt, chính là thời cơ tốt để vào núi.
Điếm tiểu nhị cười nói:
- Không nghe thấy có quái quyệt lợi hại chặn sơn đạo, mà hiện tại là đông liệp kỳ (kỳ săn vào mùa đông), có rất nhiều tiểu đội Liệp Quyệt Giả, quái quyệt trên sơn đạo đều bị quét sạch tới tới lui lui mấy lần.
- Tiểu đội Liệp Quyệt Giả à...
Chu Phàm hơi nhướng mày.
- Khách quan là lần đầu tiên đến Nhân Tước Sơn sao?
Điếm tiểu nhị hỏi.
- Không phải, đã đi lại mấy lần, nhưng tiểu đội Liệp Quyệt Giả đang săn bắn gì?
Chu Phàm đương nhiên không thể nói mình là lân đầu đến đây.
- Khách quan có thể không biết, mùa đông ở Nhân Tước Sơn đều sẽ có một đông liệp kỳ, tiểu đội Liệp Quyệt Giả chính là vì Nguyệt Khâu Tử nhất định sẽ xuất hiện vào mùa đông, khách quan có biết Nguyệt Khâu Tử không?
Điếm tiểu nhị hỏi.
- Đây là một loại quái quyệt mùa đông mới xuất hiện, máu và Hóa Nguyên Đan của nó có hiệu quả giống nhau, có thể khiến chân khí của võ giả chuyển hóa, ưu điểm của nó là ở chỗ, không phân thuộc tính như Hóa Nguyên Đan, nó có thể kiêm dung tất cả thuộc tính.
Chu Phàm mắt lộ dị sắc nói.
Hắn biết Nguyệt Khâu Tử, nhưng không biết Nhân Tước Sơn còn sản xuất nhiêu Nguyệt Khâu Tử.
- Chính là như vậy, khách quan đúng là bác học.
Điếm tiểu nhị cung kính nói, hắn thầm nghĩ hiểu biết đối với Nguyệt Khâu Tử như vậy đều là võ giả Luyện Khí Tam Đoạn, võ giả như vậy không phải hắn có thể đắc tội.
Chu Phàm lại hỏi thêm mấy vấn đề, điếm tiểu nhị đều nhất nhất trả lời.
Đợi sau khi xác nhận không còn gì muốn hỏi, Chu Phàm thu hồi bốn huyền tệ, để lại một huyền tệ cho điếm tiểu nhị.
Điếm tiểu nhị nhìn một viên huyền tệ tốt vào trong tay, sắc mặt hắn cứng ngắc, lập tức lại vẻ mặt tươi cười đa tạ Chu Phàm đã thưởng.
Chu Phàm cười khẽ một tiếng, lại lấy ra bốn huyền tệ đưa cho điếm tiểu nhị nói:
- Đừng trách, đùa chút thôi.
- Nào dám, một huyền tệ thì khách quan cũng đã là khách nhân hào phóng nhất mà ta từng gặp rồi.
Điếm tiểu nhị cúi đầu khom lưng nói.
Điếm tiểu nhị cất năm huyền tệ đi, con ngươi của hắn lại đảo quanh, sau đó mới thấp giọng nói với Chu Phàm:
- Khách quan, tận lực đừng đi sơn đạo thứ hai.
Điếm tiểu nhị không giải thích, sau khi hắn nói xong, xoay người đi làm việc.
Chu Phàm vừa một mình tự rót tự uống, vừa nghĩ tới lời nói của điếm tiểu nhị, Nhân Tước Sơn chia làm mười hai sơn đạo, dựa theo trình tự mở trước sau để phân chia.
Trong đó vừa rồi diem tiểu nhị nói với hắn, sơn đạo thứ nhất, hai, bốn, năm, bảy là nhiều người nhất, cũng được công nhận là sơn đạo an toàn nhất.
Nhưng cuối cùng lại bảo hắn đừng đi sơn đạo thứ hai.
Điếm tiểu nhị không giải thích, cho dù Chu Phàm hiện tại tìm hắn hỏi, chắc cũng sẽ không trả lời, có lẽ điếm tiểu nhị cũng không biết nguyên nhân, hắn có thể là ở khách điếm ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới sơn đạo thứ hai gần đây có vấn đề gì cũng chưa biết chừng.
Chu Phàm ném một cái chân gà cho tiểu cẩu ở dưới chân, sau khi ăn uống no đủ ở khách sạn, hắn mới tính tiền rời đi.
Trong quá trình này này, điếm tiểu nhị một mực bận rộn làm việc, không nhìn Chu Phàm nữa.
Chu Phàm đi trên đường phố của sơn tập, hiện tại hắn muốn mua một bản đồ địa hình của Nhân Tước Sơn, điếm tiểu nhị nói bản đồ như vậy cửa hàng tạp hoá đều có, hắn đề cử là một nhà cách khách sạn không xa.
Nhưng Chu Phàm không chọn nhà này, mà là đi đến một cửa hàng tạp hoá cách khách sạn hơi xa mới đi vào, hắn không thể hoàn toàn tin lời nói của điếm tiểu nhị, dẫu sao điếm tiểu nhị này cũng chỉ là người lạ.
Nếu điếm tiểu nhị rắp tâm hại người, Chu Phàm có thể sẽ rơi vào trong kế hoạch của hắn, xuất môn ở bên ngoài, bất kỳ việc gì cũng phải cẩn thận mới được.
Cửa hàng tạp hoá này không có khách nhân, nhưng trong cửa hàng giá hàng lại bày phù, đan dược, tất cả đều có.
- Muốn đồ gì?
Chưởng quỹ của Cửa hàng là một nam tử trung niên để râu chữ bát, hắn liếc Chu Phàm một cái, hỏi.
- Ta làm mất sơn đồ (bản đồ núi) rồi, cho ta một tấm sơn đồ của Nhân Tước Sơn.
Chu Phàm chậm rãi nói.
Chưởng quỹ xoay người từ trên giá hàng mang tới một tấm sơn đồ đặt lên trên bàn, thản nhiên nói:
- Năm huyền tệ.