Chương 1724: Sơn đạo thứ hai (2)
Chương 1724: Sơn đạo thứ hai (2)Chương 1724: Sơn đạo thứ hai (2)
Chương 1724: Sơn đạo thứ hai (2)
Giá hàng của Sơn tập so với bên ngoài là đắt hơn, nhưng chỉ là một tấm sơn đồ mà thôi, ở đây chỉ đáng giá một huyền tệ, đây là điếm tiểu nhị vừa rồi đã nói, Chu Phàm khẽ cười nói:
- Năm huyền tệ cũng không phải vấn đề gì, nhưng ta có thể hỏi ngươi mấy việc nhỏ đơn giản không?
Chưởng quỹ hơi nhíu mày nói:
- Vậy cũng không phải là không được, nhưng ngươi mua sơn đồ trước đã rồi nói.
Trong lòng Chưởng quỹ cũng hiểu Chu Phàm nguyện ý trả giá cao mua Sơn Đồ của hắn, đây là bao gồm cả phí tin tức ở bên trong.
Chu Phàm lấy ra năm huyền tệ giao cho chưởng quỹ, hắn nhìn sơn đồ rồi cất vào trong phù đại.
Sau khi Chưởng quỹ nghiêm túc phân biệt năm huyền tệ có vấn đề gì không, mới hài lòng cất đi nói:
- Hỏi đi.
Chu Phàm chọn mấy câu quan trọng trong số những vấn đề đã từng hỏi ở chỗ điếm tiểu nhị, hỏi lại chưởng quỹ này.
Chưởng quỹ đối với những việc nhỏ này đều nhất nhất trả lời đơn giản.
Sau khi Chu Phàm ấn chứng không khác nhau mấy với những gì tiểu nhị từng nói, hắn lại làm bộ như thờ ơ nói:
- Hiện tại bên sơn đạo thứ hai thế nào?
Trên mặt chưởng quỹ lập tức lộ vẻ kinh ngạc, hắn từ vấn đề vừa rôi Chu Phàm hỏi nhìn ra được Chu Phàm chắc không thường đi Nhân Tước Sơn, nhưng câu hỏi này của Chu Phàm khiến hắn có chút kinh ngạc, hắn do dự một chút nói:
- Không rõ ràng, tốt nhất đừng đi sơn đạo thứ hai.
Chưởng quỹ không nhiều lời, Chu Phàm cũng không hỏi nhiều, hắn lại mua một số phù và đan dược có thể dùng tới khi vào núi, chưởng quỹ lần này không dám hét giá cao nữa, mà là dùng giá bình thường của sơn tập bán cho Chu Phàm.
Chu Phàm rời khỏi cửa hàng tạp hoá, hắn hơi nhướng mày.
Hắn có chút khó hiểu, nếu sơn đạo thứ hai có vấn đề, vì sao những người kiếm ăn ở trong sơn tập lại không chịu nói thẳng ra?
Giải thích duy nhất là bọn họ cũng không rõ lắm, nhưng lờ mờ nhận được một số tiếng gió, biết sơn đạo thứ hai có thể không an toàn.
Chu Phàm không tiếp tục nghiên cứu sâu, bởi vì cái này không có liên quan bao lớn với hắn, hắn không phải loại mãng phu biết rõ núi có hổ vẫn xông vào núi hổ.
Sơn đạo được công nhận là an toàn có ó một, hai, bốn, năm, bảy, hắn loại bỏ sơn đạo thứ hai, cũng không lo không có đường để đi.
Về phần săn bắn Nguyệt Khâu Tử, Chu Phàm cũng không cân nhắc, hiện tại hắn chỉ muốn tới châu phủ báo danh, đến lúc đó nếu thực sự cân Nguyệt Khâu Tử, có thể lại từ châu phủ tới đây, nói chung cách nơi này cũng không tính là quá xa.
Hiện tại điều duy nhất Chu Phàm cân nhắc tới là kiến nghị của điểm tiểu nhị, hắn kiến nghị nếu Chu Phàm không quen thuộc với Nhân Tước Sơn, vậy tốt nhất tìm một tiểu đội Liệp Quyệt Giả hoặc một thương đội cùng lên đường, như vậy gặp phải vấn đề ở trong núi, cũng có người có thể hỗ trợ.
Nhưng làm như vậy cũng không phải không chỗ hỏng, chỗ hỏng là đi đường cùng với người lạ là cũng có phiêu lưu.
Hiện tại từ tư liệu Nhân Tước Sơn hắn sưu tập được có thể biết được, Nhân Tước Sơn không phải loại hiểm địa đi vào dễ lạc đường, chỗ nguy hiểm của Nhân Tước Sơn là ở sinh thái quái quyệt phức tạp, phải đối mặt cũng chính là quái quyệt nguy hiểm.
Chu Phàm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, hắn vẫn quyết định một mình lên đường, dựa vào kinh nghiệm và thực lực hiện tại của hắn, hoàn toàn không cần thiết phải đồng hành với người khác, cho dù trong một đội ngũ có võ giả Khí Cương Đoạn, trợ giúp đối với hắn cũng không lớn.
Chu Phàm lại đi dạo một vòng trong sơn tập, từ một số nơi cẩn thận thu thập tình huống về Nhân Tước Sơn, cho đến buổi trưa, hắn mới rời khỏi Nhân Tước Sơn Tập, đơn độc một mình tiến vào Nhân Tước Sơn.
Mười hai sơn đạo của Nhân Tước Sơn không phải nằm song song, mà là từ một sơn đạo chủ tách ra thành hai, hai lại phân làm ba, điều phân thành năm, năm lại phân thành mười hai.
Mới đầu đều đi trên sơn đạo chủ, người lên đường buổi trưa cũng không ít, vì vậy Chu Phàm ở trên loại sơn đạo này, cũng không thể thi triển thân pháp cấp thuấn di, đối với điều này Chu Phàm không cảm thấy bất ngờ, hắn đã sớm làm tốt chuẩn bị tâm lý.
Tiểu Muội tròn tròn không cần bị Chu Phàm xách lên thuấn di, có thể tự đi đường, nó rất vui vẻ chạy tới chạy lui.
Chu Phàm cũng kệ nó, trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, hắn phát hiện Tiểu Muội không chỉ kế thừa năng lực cảm tri đối với nguy hiểm của Lão Huynh, sức chịu đựng cũng tốt tới kinh người.
Có lần Chu Phàm để nó theo mình đi bộ, đi cả một ngày, nó cũng không hề có chút mỏi mệt.
Chính là quá nhỏ, chắc không có sức chiến đấu gì.
Đối với những chỗ dị thường này của Tiểu Muội, Chu Phàm không cảm thấy kinh ngạc, dẫu sao so với nó khi biến thành Yểm Linh Cu Cẩu, những cái này đều chỉ là chuyện vặt mà thôi. Theo tiến về phía trước, tiến vào sơn đạo khác nhau, người cũng dần dần bị phân luồng, Chu Phàm tiến vào cho sơn đạo thứ năm.