Chương 1725: Đêm thứ nhất ở Nhân Tước Sơn
Chương 1725: Đêm thứ nhất ở Nhân Tước SơnChương 1725: Đêm thứ nhất ở Nhân Tước Sơn
Chương 1725: Đêm thứ nhất ở Nhân Tước Sơn
Sơn đạo thứ nhất và sơn đạo thứ hai ở cạnh nhau, xuất phát từ cẩn thận, nếu sơn đạo thứ hai tôn tại vấn đề, cũng có thể sẽ va lây tới sơn đạo thứ nhất, cho nên Chu Phàm cũng sẽ không cân nhắc tới sơn đạo thứ nhất này.
Chu Phàm từ trong ba sơn đạo bốn, năm, bảy, lựa chọn sơn đạo thứ năm.
Cho dù tiến vào sơn đạo thứ năm, người ít hơn rất nhiêu, nhưng sơn đạo thứ năm dẫu sao cũng được công nhận là an toàn an toàn, cho nên không thể là một người cũng không có.
Hiện tại trước sau Chu Phàm đều có thể thấy người, thỉnh thoảng còn có tiểu đội Liệp Quyệt Giả vội vàng đi qua bên cạnh Chu Phàm, bởi vì Nguyệt Khâu Tử, số lượng tiểu đội Liệp Quyệt Giả ở Nhân Tước Sơn là nhiều hơn bất kỳ khi nào.
Khi tiểu đội Liệp Quyệt Giả nhìn thấy Chu Phàm chỉ có một thân một mình, trên mặt đều lộ vẻ cảnh giác, trong lòng lại không dám có chút ác ý.
Ở ngoài hoang dã, độc hành giả cũng là một loại sinh vật nguy hiểm.
Chu Phàm không quá để ý tới tâm mắt hạ xuống người hắn.
Nếu dám xuất thủ với hắn, Chu Phàm cũng không sợ, ở trên đời này, tu sĩ có thể tiến vào Đạo cảnh ở ngoài hoang dã không phải dễ gặp như vậy.
Võ giả Khí Cương Đoạn đã là tồn tại khá đỉnh cấp.
Tiến vào sơn đạo thứ năm nửa canh giờ, tiểu đội Liệp Quyệt Giả đi đường vượt qua Chu Phàm không xuất hiện nữa, có điều đây là chuyện rất bình thường, bởi vì hắn đã không ở cửa sơn đạo thứ năm, những tiểu đội Liệp Quyệt Giả tiến vào Nhân Tước Sơn vội vã muốn có thu hoạch cũng sẽ không một mực ở lại trên sơn đạo, mà là thử thăm dò ra xung quanh.
Chu Phàm một mực lưu ý tình huống xung quanh.
Thảm thực vật của Nhân Tước Sơn tươi tốt, đều là một số bụi cây cao khá thường thấy.
Sơn đạo thứ năm là đường đơn sơ từ đá vụn sửa sang lại, miễn cưỡng có thể dung nạp xe ngựa lớn đi qua.
Cách phía sau Chu Phàm không xa là một thương đội mấy chục người, thương đội này vận bốn xe hàng hóa, nhìn thì thực lực chắc không kém.
Phía trước hắn là một tiểu đội võ giả.
Tiểu đội võ giả này từ năm người tạo thành, hai nữ ba nam, trong đó khiến người ta chú ý nhất là một nữ tử trung niên thân hình cao lớn, bên hông nàng đeo một thanh búa lớn, trong năm người chắc do nàng cầm đầu.
Bốn người còn lại thì ngược lại bình thường không có gì đặc biệt.
Chu Phàm không dám khẳng định bọn họ là tiến vào Nhân Tước Sơn săn bắn hay là giống như hắn chỉ muốn xuyên qua Nhân Tước Sơn, đến châu phủ. Dau sao ngay cách đó không xa, Chu Phàm trừ đề phòng nguy hiểm có khả năng xuất hiện trong núi ra, còn cảnh giác hai đội ngũ khác ở trước sau.
Ở ngoài hoang dã, đáng sợ không chỉ là quái quyệt, còn có con người.
Sơn đạo dẫu sao cũng không phải xích đạo, theo xâm nhập Nhân Tước Sơn, chuyện quái quyệt từ nơi khác nhau chui ra tập kích là rất nhiều.
Chúng hoặc tập kích thương đội hoặc tập kích những tiểu đội võ giả đó, cũng sẽ tập kích Chu Phàm.
Quái quyệt tập kích ai, chính là người đó xuất thủ giải quyết.
Chu Phàm mỗi lần đều giải quyết quái quyệt dám ra tay đối phó hắn một cách dễ dàng, sau đó hắn lại quan sát thương đội và tiểu đội võ giả phía sau.
Phương pháp đối phó quái quyệt của hai đội ngũ khác nhau này cũng hoàn toàn khác nhau, thương đội đều do võ giả trong đội hợp lực giải quyết, mà tiểu đội võ giả đó thì thường thường là do một người hoặc là hai người giải quyết, rất ít có tình huống ba người cùng ra tay.
Mấu chốt là những quái quyệt này quá yếu, Chu Phàm cũng rất khó nhìn ra thực lực chân chính của tiểu đội võ giả đó, nhưng khi tiểu đội võ giả này đối phó quái quyệt, lộ ra rất thong dong.
Chu Phàm cũng hiểu, khi hắn đang quan sát hai bên, tiểu đội võ giả hoặc thương đội khẳng định cũng đang quan sát đánh giá thực lực của hắn.
Cho đến khi mặt trời lặn, người của ba phương đều không hẹn mà cùng ngừng lại, chuẩn bị qua đêm trên sơn đạo thứ năm.
Ở ngoài hoang dã, độc hành giả ít ỏi, trên trình độ rất lớn là vì vấn đề qua đêm, dẫu sao chỉ có một mình, không ai hỗ trợ trực đêm, vậy vấn đề phải đối mặt sẽ nhiêu hơn đội ngũ khác hơn rất nhiều.
Đương nhiên, những cái này đối với Chu Phàm mà nói đều là việc nhỏ, hắn sớm đã quen với hoang dã, cũng sẽ không vì thế mà cảm thấy khó khăn.
Thương đội và tiểu đội võ giả đều duy trì cự ly thích hợp với Chu Phàm.
Chu Phàm nhặt củi lửa, trước khi đêm tối tiến đến, đốt một đống lửa trại, hắn lấy ra lương khô chia cho Tiểu Muội một phần, sau đó yên lặng ăn.
Trước sau hắn, cũng dâng lên lửa trại lớn hoặc nhỏ.
Bởi vì đêm tối ảnh hưởng đối với tâm nhìn, Chu Phàm mở ra nhãn thức mới có thể thấy rõ mặt của bọn họ trước ánh lửa.
Hắn nghĩ một chút, lại triển khai nhĩ thức của mình, nếu nhĩ thức của võ giả Võ Thức Đoạn tầm thường chưa chắc đã có thể nghe được cự ly xa như vậy, nhưng hắn có thể nghe thấy.