Chương 1783: Huyền Nhân Hội
Chương 1783: Huyền Nhân HộiChương 1783: Huyền Nhân Hội
Chương 1783: Huyễn Nhân Hội
Hơn nữa Chu Phàm còn bỏ ra một số sâu xám lớn, hiệp thương với Chu Tiểu Miêu, nếu tiểu hắc long nhảy sông hắn lại bởi vì quá chuyên tâm tu luyện, thì nhờ Chu Tiểu Miêu giúp hắn ngăn lại, Chu Tiểu Miêu nể mặt sâu xám lớn, cũng đáp ứng.
Tiểu hắc long vỗ cánh, bay một vòng quanh Chu Tiểu Miêu đang ngồi bên cạnh bàn ăn xương cốt, nó thè lưỡi muốn ăn một cái đầu cá, nhưng đều bị Chu Tiểu Miêu dùng tay ngăn lại.
- ĐI đi đi.
Chu Tiểu Miêu phất tay xua đuổi tiểu gia hỏa này.
Nàng biểu hiện ra vẻ rất chán ghét tiểu hắc long, tiểu hắc long ngược lại thì rất thích nàng.
Chu Phàm cũng không rõ, hắn chỉ vươn tay ra chộp tới một dòng sương mù, trong lòng đọc thầm tên của Thực Phù.
- Tiểu nha đầu, ngươi ở đâu?
Chu Phàm cười hỏi.
- Ta ở đây.
Sương mù đó truyền ra thanh âm của Thực Phù.
Mấy ngày nay bọn họ đều là trao đổi là như vậy.
Thực Phù hiện tại không thể xuất hiện ở trên thuyền, cho nên Chu Phàm ước định với nàng, nếu không có chuyện gì, hắn đều sẽ vào thời gian cố định xuất hiện ở trên thuyền.
Chu Phàm và Thực Phù hàn huyên một lúc, xác nhận bên nàng nay không có đại sự gì phát sinh, lại nói với nàng mình sắp đến Tiêu Lôi Châu Phủ.
Sau khi nói xong, Chu Phàm cắt đứt liên hệ với Thực Phù.
Chu Phàm bắt đầu chuẩn bị tu luyện, nhưng lúc này một trận cảm giác lôi kéo truyền đến, hắn hơi nhướng mày.
Rất nhanh sương mù ùa tới, hắn và tiểu hắc long biến mất ở trên thuyền.
Chu Tiểu Miêu không cảm thấy quá bất ngờ, nàng chỉ yên lặng ăn đầu cá.
Trong nháy mắt Chu Phàm tỉnh lại lập tức ngôi dậy, các doanh địa ở phụ cận đã loạn thành một đống, những tiếng huyên náo này đã đánh thức hắn.
Chu Phàm cầm lấy đao gỉ và phù đại, hắn hơi nhướng mày.
Là xuất hiện quái quyệt dạ tập sao?
Tiếng kêu la hò hét hỗn loạn kéo dài không dứt.
Chu Phàm mở nhãn thức có thể nhìn thấy rõ ràng thân sắc hoặc phẫn nộ hoặc hoảng sợ trên mặt những võ giả đó. Nhưng không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu của quái quyệt nào?
Chẳng lẽ sau khi quái quyệt tập kích đã nhanh chóng rời khỏi sao?
Chu Phàm do dự một chút, mới rụt rè mở ra nhĩ thức, để nhĩ thức lan tới những doanh địa đó.
Sở dĩ hắn không lập tức mở ra nhĩ thức, là bởi vì nơi này ở gần Tiêu Lôi Châu Phủ, trong lữ nhân qua lại Tiêu Lôi Châu Phủ, có lẽ có tu sĩ võ giả biết sự tôn tại của nhĩ thức, đồng thời để phòng ngừa bí mật của mình bị nghe trộm, nói không chừng sẽ có thủ đoạn như phù khí cụ có thể giám sát được võ giả mở ra nhĩ thức.
Đến lúc đó một khi phát hiện có võ giả nghe trộm bí mật của bọn họ, khẳng định sẽ không chịu để yên.
Tóm lại nghe trộm bí mật của người khác, là chuyện rất bị người ta kiêng ki.
Nhưng trong hoàn cảnh loạn thành một đống này, chắc không có ai còn chú ý tới loại chuyện này.
Nhĩ thức của Chu Phàm lan ra ngoài, phân biệt người trong các doanh địa đang nói gì.
Hắn nghe một lúc, mới hơi nhíu mày, dường như không phải quái quyệt gây sự.
Người trong doanh địa đều đang tìm người chứ không phải tìm kiếm quái quyệt.
Hình như là có người trộm đi thứ rất quan trọng của bọn họ, bọn họ là đang bắt trộm.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì trong những gì hắn nghe trộm được, trừ một số doanh địa bị đánh thức ra, có ba thương đội và hai tiểu đội hai võ giả đều bị ăn cắp.
Dạng tiểu thâu gì có thể ở trong khoảng thời gian ngắn ăn cắp nhiều doanh địa như vậy?
Đội tiểu thâu à?
Nhưng ở ngoài hoang dã, tính cảnh giác của các võ giả đều đặt rất cao, cho dù là ở song xích đạo khá gân Tiêu Lôi Châu Phủ, tính cảnh giác sẽ giảm xuống, hơn nữa xung quanh doanh địa bình thường đều sẽ bố trí một số phù trận phòng ngự để dự phòng bất ngờ.
Tiểu thâu nào ở dưới tình huống không chạm tới phù trận mà trộm được đồ đi?
Không chạm phù trận... Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn vội vàng cúi đầu kiểm tra thứ trên người mình, sau khi xác nhận không có thứ quan trọng bị mất hắn mới thở phào.
Hắn là lo lắng có tiểu thâu có thể vượt qua phù trận phòng ngự cũng qua được mắt Tiểu Muội lấy trộm đồ của hắn.
Có điều hắn nghĩ lại một chút, cũng cảm thấy cho dù tiểu thâu muốn trộm cũng sẽ không ghé thăm độc hành giả như hắn, mà là ưu tiên lựa chọn thương đội.
Sự hỗn loạn trong các doanh địa vẫn đang tiếp tục, qua một hồi lâu mới ngừng lại.
Người của doanh địa không bắt được tiểu thâu, Chu Phàm cũng không để ý tới việc này nữa, mà là tiếp tục ngủ. Ngày thứ hai tiếp tục đi đường, người trên đường vẫn đang vẻ mặt phan nộ thảo luận việc này.
Chu Phàm ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, giờ hắn mới biết, tối hôm qua những người đó bị đánh cắp không ít hàng hóa quý giá.
- Đừng để ta bắt được tiểu thâu đó, nếu không khẳng định chém chết hắn.
- Các ngươi nói rốt cuộc là đạo tặc nào làm?
Có người không nén được tò mò hỏi.