Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1100 - Chuong 1786: Ke Mu (2)

Chuong 1786: Ke mu (2) Chuong 1786: Ke mu (2)Chuong 1786: Ke mu (2)

Chuong 1786: Ke mu (2)

- Bình thường nếu chúng ta không biết nơi nào, sẽ tìm hắn hỗ trợ, hắn cũng có thể lập tức chỉ cho chúng ta.

- Hắn là ai? Mau dẫn ta tới.

Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ vui mừng nói.

- Đại nhân, tìm hắn sẽ phải trả phí hỏi đường.

Mã phu do dự một chút nói:

- Hơn nữa không rẻ, cũng tương đương với tiền xe qua lại ngoại trấn một chuyến của chúng ta, hay là ta tìm người khác hỏi cho ngươi.

- Không phải vừa rồi ngươi đã hỏi rồi à? Phí hỏi đường thì phí hỏi đường, dẫn ta đi tìm hắn.

Chu Phàm không bận tâm tới chút tiền trinh này, chỉ cần có người biết Tiêu Lôi Thư Viện, những tiền này có tính là gì.

Chu Phàm đã nói như thế, mã phu càng không có vấn đề, rất nhanh hắn chở Chu Phàm ra khỏi nội thành, đến một con phố cách cửa ngoại thành mười trượng, tìm được người muốn tìm.

Người mã phu dẫn hắn tìm là một kẻ mù.

Kẻ mù đội mũ tròn, râu ngắn trắng đen đan xen, ngồi cạnh bàn vuông, bên cạnh bàn đặt một cây phướn xám, trên lá phướng viết: Không tính được chuyện thiên hạ, không đoán được số mệnh người.

Kẻ mù Đoán mệnh.

Chu Phàm nhìn phướn xám, cảm thấy có chút thú vị, bình thường thầy bói đều hận không thể nói mình toàn trí toàn năng, kẻ mù này lại rất khiêm tốn thành thật.

- Lão Hạt Tử.

Mã phu gọi to.

- Trương Lão Tam.

Lão Hạt Tử có chút căm tức nói:

- Ta đang ngủ, ngươi lớn tiếng gào to làm gì?

- Ta mang sinh ý tới cho ngươi đây.

Mã phu cười nói:

- Đại nhân, đây là người ta nói với ngươi.

- Vị đại nhân này, là muốn đoán mệnh à?

Lão Hạt Tử mặt mày tươi cười, hơi ngẩng đầu về phía của Chu Phàm hỏi: - Nhân duyên, cát hung, tiên đồ tất cả đều có thể hỏi, không chuẩn không thu tiền.

Hắn mắt trắng xám lại dường như biết Chu Phàm đứng đó.

- Lão Hạt Tử, bớt ở đây gạt người thôi, châu phủ đều biết ngươi đoán mệnh là không đáng tin nhất, vị đại nhân này là tới tìm ngươi hỏi đường.

Mã phu cười mắng.

- Ngươi biết Tiêu Lôi Thư Viện ở đâu không?

Chu Phàm vẻ mặt chờ mong hỏi.

- Tiêu Lôi Thư Viện...

Lão Hạt Tử hơi nhíu mày nói:

- Ngươi tìm nó làm gì?

- Cầu học.

Chu Phàm hiểu rằng Lão Hạt Tử khẳng định biết, nếu không cũng không hỏi hắn tìm Tiêu Lôi Thư Viện làm gì.

- Trương Lão Tam đã nói với ngươi rồi chứ? Tìm ta hỏi đường chẳng khác nào tìm ta đoán mệnh, phải mất tiên.

Lão Hạt Tử cười nói.

Chu Phàm lấy tiền ra, đặt trên mặt bàn nói:

- Cái này hắn đã nói với ta rồi, đây là phí hỏi đường cho ngươi.

Lão Hạt Tử vươn tay ra sờ sờ tiền đồng, hắn chỉ suy nghĩ một chút rồi hớn hở nói:

- Vị đại nhân này, ngươi tìm ta xem như tìm đúng người rồi, người ở châu phủ này biết Tiêu Lôi Thư Viện đúng là không có mấy, mà ta vừa hay là một trong số đó.

- Có điều đại nhân, lời xấu nói trước, ta nói với ngươi Tiêu Lôi Thư Viện ở đâu? Nhưng ngươi có thể vào hay không, không liên quan tới ta.

Lão Hạt Tử lại nhanh chóng cất tiền vào trong túi vải của mình, sau đó mới nói.

- Chỉ cần địa chỉ đúng là được.

Chu Phàm cười dài nói, hắn có đề cử của Cao Tượng Thư Viện, không sợ không vào được.

- Xem ra đại nhân là có chuẩn bị mà đến.

Lão Hạt Tử khẽ vuốt râu nói:

- Trương Lão Tam, ngươi biết thiên hạ đệ nhất Lư Nhục Đương không?

- Biết.

Mã phu Trương Lão Tam nói:

- Chính là ở phố Đại Hà ngoại thành, có điều nghe nói thịt lừa nhà đó vừa đắt lại không thể an.

- Ai quan tâm nó có ăn được hay không?

Lão Hạt Tử cười nói:

- Ngươi đưa vị đại nhân này tới đó là được.

- Đại nhân, ngươi tới nơi đó, nếu hôm nay Lư Nhục Đương mở cửa, ngươi trực tiếp nói với đồ te đó ngươi là đến Tiêu Lôi Thư Viện cầu học, chuyện về sau thì dựa vào chính ngươi.

Thiên hạ đệ nhất Lư Nhục Đương... Chu Phàm có chút không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà là chắp tay nói:

- Đa tạ.

Nếu Lão Hạt Tử dám lừa hắn, hắn cũng không sợ không tìm thấy người.

- Đại nhân đã là tới cầu học, có muốn đoán một quẻ không?

Khóe miệng Lão Hạt Tử vẫn treo nụ cười như có như không, hỏi.

Mặt Trương Lão Tam lộ vẻ bất mãn, vừa định há miệng nói gì đó, lại bị Chu Phàm xua tay chặn lại, hắn gật đầu nói:

- Cũng được.

Hắn nói xong, lại lấy ra tiên đồng tương đương với lúc trước đưa cho Lão Hạt Tử.

Lão Hạt Tử sờ sờ tiền đồng, hắn chậm rãi vuốt từng cái, lại không mở miệng hỏi tính danh ngày sinh của Chu Phàm.

Chu Phàm bảo trì trâm mặc, hắn tò mò nhìn Lão Hạt Tử, hắn thủy chung cảm thấy Lão Hạt Tử này không phải người thường.

Rõ ràng đã mù, vừa rồi lại có thể biết vị trí của hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn mà nói chuyện.

Chẳng lẽ kẻ mù này dựa vào sờ tiền là có thể tính ra sao?

- Chúc mừng đại nhân, lần này cầu học nhất định thuận gió thuận mưa, đại cát đại lợi.

Lão Hạt Tử cất toàn bộ tiền vào trong tay, cười chúc mừng.

- Nhận lời may mắn của ngươi.

Khóe miệng Chu Phàm giật giật nói, hắn có chút thất vọng, không ngờ đợi một lúc lại đợi được một câu như vậy.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment