Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1101 - Chương 1787: Đồ Tể

Chương 1787: Đồ tể Chương 1787: Đồ tểChương 1787: Đồ tể

Chương 1787: Đồ te

Sau khi Chu Phàm ngồi xe của mã phu Trương Lão Tam rời khỏi, Lão Hạt Tử nắm râu lẩm bẩm:

- Lão phu xuất đạo tới nay, chưa từng thấy người nào lại ngay cả một chút mệnh số cũng không nhìn ra được, quái thật quái thật, loại người này. . . Hay là tận lực đừng tiếp xúc thì tốt hơn...

- Nhưng hắn là tới Tiêu Lôi Thư Viện...

Lão Hạt Tử nghĩ đến đây thiếu chút nữa thì giật cả râu xuống, khiến hắn đau đến nhech miệng căm tức nói:

- Tới thư viện thì liên quan gì tới ta.

Phố xá ngoại thành người đến người đi vô cùng náo nhiệt, các loại khí vị thịt tươi rau quả trộn vào với nhau cũng không dễ ngửi, nhưng cư dân ngoại thành tới đây mua bán sớm đã quen rồi.

Chu Phàm từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn cửa hành thịt ở đối diện, quả nhiên tre hắn bảng hiệu viết bảy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo "Thiên hạ đệ nhất Lư Nhục Đương.

Chu Phàm cười cười trả tiền dẫn đường ngoài ngạch và tiền xe cho Trương Lão Tam.

Trương Lão Tam cám ơn Chu Phàm, lái xe rời đi.

Chu Phàm đi mấy bước đến trước Lư Nhục Đương, cửa hàng thịt dùng móc sắt treo từng dây thịt đỏ, trên thớt gỗ cũng bày cốt nhục cùng với dao thái thịt, dao chặt xương, dao lóc thịt.

Chỉ là không thấy người.

- Có người không?

Chu Phàm ho khan một tiếng hỏi.

Rất nhanh có người từ trong nhà vén rèm cửa đi ra.

Đi ra là một hán tử trung niên, hắn má hóp râu đen, cao lớn vạm vỡ, trên người chỉ mặc tạp dê da đen dính đầy dầu mỡ, nhưng hắn trông rất tục tằng lại có một đôi mắt nhỏ, mắt hắn một mực híp lại, thuận tay cầm lấy dao thái thịt hỏi:

- Muốn ăn thịt béo, thịt nạc hay là xương?

- Ngươi hiểu lầm rồi.

Chu Phàm lắc đầu nói:

- Xin hỏi Tiêu Lôi Thư Viện ở đâu?

Đồ tể ngờ dao thái thịt trong tay, không nói gì.

- Ta là từ Cao Tượng Thư Viện tới. Chu Phàm từ trong phù đại của mình lấy ra ngọc chương và một phong thư Trọng Điền đưa hắn.

Đồ tể cầm ngọc chương nhìn, hắn chỉ nhẹ nhàng dùng sức bóp nát chương.

Khóe mắt Chu Phàm giật giật, ngọc chương này là tín vật, là dùng khí cụ đặc thù luyện chế ra, muốn bóp nát cũng không dễ.

Hơn nữa vì sao đồ tể này lại bóp nát ngọc chương của hắn?

Trong lòng Chu Phàm nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vẫn nhãn nại lạnh lùng nhìn.

Đồ tể lại xem thư, trên phong thư khắc phù ấn cấm chế, hắn từ trong túi tạp da lần mò một lúc, lấy ra một ngọc ấn, lại ấn một cái lên phong thư.

Phù ấn cấm chế nhanh chóng tiêu tan, Chu Phàm thấy vậy mới yên tâm, đồ tể có ngọc ấn khẳng định là người của Tiêu Lôi Thư Viện.

Đồ tể xé giấy niêm phong, lấy thư ra xem qua, sau đó hắn mới thản nhiên nói:

- Chu Phàm phải không?

-路

Chu Phàm nói.

- Đi theo ta.

Đồ tể đẩy cửa vây.

Chu Phàm theo đồ tể vào trong nhà, trong nhà chất đống một số xương lừa, còn lại đều là một số gia cụ tâm thường.

Đồ tể dẫn theo Chu Phàm xuyên qua phòng, phía trước sáng tỏ thông suốt, là một hành lang dài, hai bên hành lang là hoa viên là giả sơn.

Đồ tể dừng chân trước hành lang, hắn lại từ trong túi tạp dề lấy ra một đạo Quỷ Thệ Phù đưa cho Chu Phàm nói:

- Thề đi.

Chu Phàm tiếp nhận Quỷ Thệ Phù, lập tức thê chứng minh hắn chính là Chu Phàm.

Cái này là để tránh có người giả mạo Chu Phàm tiến vào Tiêu Lôi Thư Viện, dẫu sao ngọc chương và thư đều là thật, cũng có thể chính chủ ở nửa đường bị người ta giết.

Đồ tể một mực nhìn Chu Phàm thề, chờ sau khi Chu Phàm thê xong, hắn mới hơi gật đầu chỉ về phía trước nói:

- Ngươi thuận theo hành lang mà di, nếu không đi không đặng được, vậy chờ một chút, rồi sẽ có đường, đừng đi lối rẽ khác, nếu tiến vào lối rẽ, mất mạng cũng đừng oán ta.

Đồ tể nói xong xoay người rời khỏi.

Chu Phàm há miệng muốn nói, nhìn bóng lưng đồ te, chỉ có thể nuốt trở vào, hắn lắc đầu, mang theo chó của mình tiến về phía trước.

Chỉ là đi được mấy bước, hắn cảm thấy hành lang này có cổ quái.

Bởi vì hành lang này mới đầu có thể đủ cho ba người đi song song, nhưng hắn càng đi càng hẹp, hiện tại chỉ có thể đủ cho một mình hắn đi qua.

Hơn nữa lục thức của hắn nhạy bén, không ngờ không phát giác ra hành lang biến thành hẹp từ lúc nào.

Hắn lại đi một lúc, hành lang vẫn không ngừng hẹp lại, cho đến cuối cùng đã hoàn toàn không thể đi được nữa.

Hai bên ngược lại có thêm ba lối rẽ, hai lối rẽ bên phải là một lối rẽ bên trái.

Mà ba lối rẽ đi thông tới nơi nào thì hoàn toàn không nhìn rõ, nhìn qua thì giống như xem hoa trong sương mù, là một mảng mơ hồ.

Đây có thể là vì ảnh hưởng của trận pháp, hành lang này bố trí trận pháp lợi hại... Chu Phàm yên lặng suy đoán, hắn không thử đi vào ba lối rẽ, chỉ yên lặng chờ.

Dẫu sao nơi này đối với hắn mà nói là một nơi hoàn toàn xa lạ, hắn không thể phớt lờ cảnh cáo của đồ tể.

Kiên nhẫn đợi một lúc, hành lang phía trước bất tri bất giác rộng ra.
Bình Luận (0)
Comment