Chương 1788: Tượng ga, không cười
Chương 1788: Tượng ga, không cườiChương 1788: Tượng ga, không cười
Chương 1788: Tượng gỗ, không cười
Lúc này Chu Phàm mới tiến về phía trước.
Theo đi tới, hắn phát hiện đường dưới chân biến thành mơ hồ vặn vẹo, còn mang theo một trận cảm giác choáng váng.
Chu Phàm lắc lắc đầu, vận chuyển chân khí, loại choáng váng này mới biến mất, nhưng huyệt Thái Dương ở hai bên hơi nhô lên, vẫn cảm thấy có chút đau đầu.
Hắn hơi nhíu mày, bước chân không ngừng tiến về phía trước.
Đột nhiên, giữa hành lang thò xuống một thi thể không đầu mặc áo trắng.
Thi thể không đầu ở hành lang xuất hiện quá đột nhiên, Chu Phàm không thể không dừng chân, khẽ ặc một tiếng, hắn cũng không cảm thấy có bao nhiêu đáng sợ.
Cho dù thi thể không đầu áo trắng này thò xuống, thậm chí không có thứ như dây thừng gì đó treo, nó là bông bềnh trong không trung.
Nhưng Chu Phàm thấy quá nhiều chuyện khủng bố rồi, cũng không cảm thấy một thi thể không đầu này có gì đáng, hắn chỉ đề cao cảnh giác, thấy thi thể áo trắng không đầu không có ý tấn công tới, hắn hỏi:
- Có việc gì không?
Thi thể áo trắng không đầu bồng bềnh không đáp lại.
Chu Phàm chú ý thấy thi thể áo trắng không đầu chắc là nam tính, nhưng lại cảm thấy không phải, bởi vì hai chân thi thể áo trắng không đầu đi một đôi giây thêu trắng thuần, hai tay rúc vào trong tay áo, ngược lại không nhìn rõ.
Nghĩ chắc là vì nguyên nhân ngực quá nhỏ... Chu Phàm thầm nghĩ, hắn lại ho khẽ một tiếng nói:
- Nếu không có gì thì có thể tránh ra không?
Thi thể áo trắng không đầu đột nhiên rướn về phía trước, nó kê sát dưới mái ngói hành lang nhanh chóng bay đi.
- Đây không phải quái quyệt, quái quyệt không quá có khả năng xuất hiện ở thư viện.
Chu Phàm lắc đầu, tiếp tục tiến về phía trước.
Hành lang không dài, nhưng lại khó đi hơn Chu Phàm tưởng tượng, rộng rộng hẹp hẹp, quanh quanh co co.
Thỉnh thoảng sẽ có hồn phách hoặc thi thể trong suốt từ hai bên hành lang lướt qua.
Người không biết còn tưởng rằng ta đi trên Quỷ Môn Quan. . . Khóe mắt Chu Phàm giật giật nghĩ, hắn không rõ vì sao Tiêu Lôi Thư Viện lại có nhiêu thứ kỳ quái như vậy.
Rất nhanh hắn đi tới cuối hành lang, ở đây có một tường vây đá cùng một cánh cửa gỗ đen. Chu Phàm do du một chút, muốn vươn tay ra đẩy cửa, lúc này cửa gỗ đen đột nhiên hiện ra phù điêu màu đỏ.
Có điều phù điêu màu đỏ to bằng nửa cửa gỗ trông rất sống động, là một nam tử tay cam trường thương, thân mặc áo giáp, con ngươi của hắn khắc trên cửa gỗ chuyển động, quan sát Chu Phàm, đóng một mở quát:
- Người tới là ai, hãy xưng tên ra.
- Ta tên Chu Phàm.
Chu Phàm ngây ra một thoáng nói.
- Đến đây có chuyện gì?
Nam tử lại xụ mặt nói.
- Cầu học đọc sách.
Chu Phàm trả lời.
- Cầu học đọc sách? Năm nay bao nhiêu tuổi?
Phù điêu hỏi.
Chu Phàm nói:
- Mười lăm.
- Mười lăm tuổi, vậy cũng không nhỏ, đã có hôn phối chưa?
Phù điêu hơi gật đầu,
- Nếu chưa...
- Đừng để ý tới nó, trực tiếp đẩy cửa tiến vào là được.
Một thanh âm nam tử có chút khàn khàn nói.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ quái dị, hắn trực tiếp đẩy cửa đi vào.
- Thiếu niên lang, biểu muội nhà ta đã hai tám xuân xanh, nếu có ý...
Thanh âm của Phù điêu vẫn từ phía sau truyền đến.
Biểu muội nhà ngươi chắc cũng là một tượng gỗ. .. Chu Phàm vội vàng đóng cửa lại.
Đây là một tiểu viện, trong sân trông một gốc cây hòe sắp chết héo, dưới cây hòe là một nam tử mặc đạo bào màu đen đang ngồi khoanh chân.
Nam tử tóc đen râu đen, nhìn thì chắc là bộ dạng bốn mươi tuổi, trên búi tóc của hắn cắm một cây trâm gỗ, đang sắc mặt bình tĩnh quan sát Chu Phàm nói:
- Ngươi chính là Chu Phàm à?
- Vâng. Chu Phàm không cảm thấy kỳ quái đạo nhân lại biết tên của hắn.
Đạo nhân nhìn thì có chút nghiêm túc, bất cẩu ngôn tiếu nói:
- Ngươi có thể tới đây, ngồi xuống nói chuyện.
Chu Phàm đi đến trước người đạo nhân, trước người đạo nhân đặt một cái bàn, nhưng trên bán lại trống không.
Chu Phàm cũng giống như đạo nhân khoanh chân ngồi xuống chiếu.
- Người ngoài gọi ta là Bất Tiếu Đạo Nhân, cho nên ngươi đừng nói đùa trước mặt ta.
Nam tử lại chậm rãi nói.
- Vâng, đạo trưởng.
Chu Phàm gật đầu, trong lòng tò mò vì sao không thể nói đùa trước mặt Bất Tiếu Đạo Nhân, nhưng Bất Tiếu Đạo Nhân đã nói như vậy, Chu Phàm không hỏi nhiều.
- Tiêu Lôi Thư Viện do ta phụ trách, có việc gì ngươi cũng có thể tới đây tìm ta, không cần gọi ta là Viện trưởng, chờ ngươi tiến vào Đạo cảnh, mọi người đều là người đồng đạo, lại càng không cần khách khí, ngươi gọi ta là đạo trưởng cũng được.
Bất Tiếu Đạo Nhân lại nói.
Chu Phàm dạ một tiếng, hiện tại hắn mới phát hiện giữa cổ Bất Tiếu Đạo Nhân có một đường máu rất nhỏ, giống như là đường máu dây thép kéo ra.
Đường máu có chút mờ rất khó thấy, nếu không phải Chu Phàm ngôi rất gân cũng không thể nhìn thấy.