Chương 1829: Chờ đợi trong giày vò (2)
Chương 1829: Chờ đợi trong giày vò (2)Chương 1829: Chờ đợi trong giày vò (2)
Chương 1829: Chờ đợi trong giày vò (2)
Phượng Tinh Bá ở chỗ khác thì râu ria xôm xàm, mười ngày này đối với hắn mà nói là rất giày vò, trước kia hắn mặt xám mày tro, hai mắt sáng ngời có thần, nhưng hiện tại hai mắt lộ ra có chút do đẫn, hắn lẩm bẩm hỏi:
- Họ Chu đó rốt cuộc đang làm gì?
Các thuộc hạ ở ngoài sảnh không ai dám tiến vào, sợ chọc giận Phượng Tinh Bá, ngày hôm qua có một người bị Phượng Tinh Bá một chưởng đập bay, hiện tại vẫn nằm trên giường, Nhị gia nhà bọn họ dường như có chút điên rồi.
Trong phòng ở khu dân cư có chút tăm tối, Khổ Vinh đang đọc kinh, hắn đang đọc tĩnh tâm kinh, hắn muốn mình bình tĩnh lại, phải có định lực, Chu Phàm khẳng định là cố ý kéo dài thời gian, Chu Phàm khẳng định là đã có đủ manh mối, nói không chừng hung thủ kỳ thật ở ngay trong Thanh Mai Trấn. ..
Nhưng vạn nhất không phải thì sao, vạn nhất Chu Phàm này không tra án lợi hại như trong tưởng tượng, chỉ là khuyếch trương... Khổ Vinh nghĩ đến đây hắn da mặt lại run lên.
Tâm hắn lại rối loạn rồi.
Nhưng rất nhanh hắn thở dài, đây quả thật là kết quả xấu nhất, nhưng bất kể là hắn hay là bên Viên Ác nhiều ngày như vậy đều không có cách nào, trừ theo dõi Chu Phàm, hắn còn có biện pháp nào nữa?
Không thể loạn, phải kiên nhẫn. . . Khổ Vinh ổn định tâm thần tiếp tục đọc tĩnh tâm kinh.
Nhưng chờ đợi là giày vò nhất.
Lại một ngày mới đã tới.
Sáng sớm hôm nay, người của ba người cạnh tranh không nhìn thấy Chu Phàm ra khỏi khách sạn tản bộ dắt chó như thường ngày
Người của bọn họ lập tức nói với bọn họ.
- Ngươi nói hôm nay hắn không tản bộ dắt chó nữa?
Phượng Tinh Bá Râu ria xôm xàm nhảy lên, hai mắt hắn biến thành sắc bén, chăm chú nhìn thuộc hạ.
- Đúng vậy.
Thuộc hạ trả lời.
- Tốt tốt tốt.
Phượng Tinh Bá có chút kích động, hắn thiếu chút nữa thì không cần nổi nữa, hiện tại phát hiện Chu Phàm cuối cùng cũng không tản bộ dắt chó như lúc trước, cho dù hắn không biết Chu Phàm đang làm gì, nhưng hắn vẫn lộ ra rất kích động. - Đại nhân, vậy hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?
Thuộc hạ đó cũng nóng lòng nói.
Phượng Tinh Bá đi vòng vòng tại chỗ, sau đó mới trâm giọng nói:
- Hắn có thể đã lặng lẽ chuồn rồi, cũng có khả năng vẫn ở lại trong khách phòng, đây chỉ là một cạm bẫy chờ chúng ta nhảy vào.
- Nhưng bất kể là như thế nào, chúng tat rước tiên phải xác nhận hắn có ở trong phòng khách sạn hay không?
- Đại nhân, chúng ta an bài người ngày đêm trông coi khách sạn, hắn chắc vẫn đang ở trong khách điếm.
Một thuộc hạ không nhịn được lên tiếng nói.
- Ngu xuẩn, các ngươi có thể canh chừng được ta không? Người như vậy nếu muốn chạy, căn bản là không canh chừng được.
Phượng Tinh Bá cười lạnh nói.
- Đại nhân, vậy chúng ta có nên an bài một hồi bất ngờ, sau đó phá cửa mà vào, cho dù hắn bố trí trận pháp trong phòng...
Thuộc hạ lại đề nghị.
- Đây quả thật là một biện pháp tốt, nhưng sẽ bị người ta cười chê, nói không chừng còn có thể mượn chuyện này công kích ta phá hoại quy củ, từ đó đào thải ta.
Phượng Tinh Bá lắc đầu phủ định quyết nghị này, hắn nghĩ một chút rồi nói:
- Đi tìm một thương nhân, xây lại khách sạn, sau đó lấy đây làm lý do, đuổi tất cả khách ở ra.
- Nhớ kỹ, thân phận của thương nhân đó phải sạch sẽ, không được có chạm dính dáng gì tới Phượng gia chúng ta, còn nữa, phải nhanh, ta muốn các ngươi trong nửa nén hương phải làm xuống việc này, nếu nửa nén hương cũng không làm xong...
Sắc mặt Phượng Tinh Bá nghiêm túc.
Nếu là lúc ban đầu cạnh tranh, Phượng Tinh Bá còn có thể có cố ky, nhưng hiện tại chỉ còn lại mười ngày, cố ky trong lòng hắn cũng vơi đi rất nhiều, hiện tại không bí quá hoá liêu, còn chờ tới lúc nào?
Hắn tin Khổ Vinh và Khương Vũ đều không muốn chờ đợi như vậy, khẳng định sẽ nghĩ cách xác nhận Chu Phàm có còn ở trong phòng khách sạn hay không.
Hắn đứng ngồi không yên, kiên nhẫn chờ tin tức.
Rất nhanh thuộc hạ trở về gấp giọng báo cáo, khách sạn đã bị dỡ rồi, nhưng không phải bọn họ dỡ, mà là không biết từ đâu chui ra một người bên ngoài mua trước bọn họ một bước.
Phượng Tinh Bá biết không phải là Khổ Vinh thì chính là Khương Vũ cũng nghĩ giống như hắn. - Sau đó thì sao? Có nhìn thấy Chu Phàm không?
Sắc mặt Phượng Tinh Bá ngưng trọng hỏi, ai dỡ khách sạn không quan trọng, mấu chốt là tung tích của Chu Phàm.
- Tất cả khách ở đều bị đuổi ra ngoài, nhưng chúng ta không nhìn thấy Chu Phàm.
Thuộc hạ trả lời.
- Không thấy...
Phượng Tinh Bá nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, hắn lập tức ngẩng đầu lạnh lùng nói:
- Tìm một đám người nhảy vào khách sạn, xác nhận cho ta hắn có còn ở trong khách sạn hay không.
Phượng Tinh Bá nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn biết, Chu Phàm khẳng định đã sớm rời khỏi khách sạn, hắn lại trâm giọng nói:
- Thông tri cho trong nhà, phát động tất cả lực lượng, nhất định phải tìm ra Chu Phàm, nhất là phải nhìn chằm chằm đám người Trần Vũ Thạch của ti phủ, Chu Phàm rời khỏi, khẳng định sẽ tìm bọn họ.