Chương 1900: Lần sau không được tái phạm
Chương 1900: Lần sau không được tái phạmChương 1900: Lần sau không được tái phạm
Chương 1900: Lần sau không được tái phạm
- Nếu ta không trả thì sao?
Chu Phàm ăn thịt nướng, không thèm nhìn, hỏi.
- Độc Tàm Bang sẽ không chết không ngừng với Triệu tiền bối, chuyện buổi chiêu hôm nay chỉ là một bắt đầu.
Thanh âm của Hoàng Thế Kiệt cao lên một chút, nói.
Điều này khiến tất cả mọi người đều nghe thấy lời nói của Hoàng Thế Kiệt, bọn họ nhìn về phía Hoàng Thế Kiệt.
Hoàng Thế Kiệt rất hưởng thụ loại cảm giác được nhìn chằm chằm này, đương nhiên hắn vẫn tận lực bảo trì đủ bình tĩnh.
- Ngươi có thể trở vê nói với bọn họ, hố to thì ta sẽ không trả.
Chu Phàm thản nhiên nói, không cố ý lên tiếng đe dọa, bởi vì điều này là không cần thiết.
Nhưng Hoàng Thế Kiệt không hoạt động bước chân.
- Sao? Ngươi không phải tới truyền lời à? Hiện tại ngươi đã nói hết rồi, vẫn chưa định đi sao?
Chu Phàm không nhìn Hoàng Thế Kiệt, tiếp tục ăn thịt nướng hỏi.
- Lời Độc Tàm Bang nói thì truyên xong rồi.
Trên mặt Hoàng Thế Kiệt lộ ra nụ cười, nói:
- Nhưng bảo chủ của chúng ta ngẫu nhiên nghe nói ta nhận nhiệm vụ truyên lời này, hắn có chuyện muốn ta nói với Triệu tiên bối.
Tàn Dương Bảo Đỗ Tàn Dương chính là cường giả đỉnh cấp ít ỏi có thể đếm được ở Bách Chi Địa, tất cả mọi người trong khách sạn đều ngạc nhiên nhìn Hoàng Thế Kiệt, Đỗ Tàn Dương có chuyện muốn nói với Chu Phàm?
Đây là đối thoại giữa hai tu sĩ sao?
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh, ăn thịt nướng.
- Bảo chủ nói Triệu tiền bối có thể từ trong tay Độc Tàm Bang đoạt được hố to, đó là bản sự của Triệu tiền bối, loại việc nhỏ này của Độc Tàm Bang không đáng để hắn quan tâm, nhưng hắn nói Triệu tiền bối đã tới Bách Chi Địa, vậy làm người làm việc đừng bá đạo...
Khi Hoàng Thế Kiệt đang mỉm cười nói lời này, cánh tay trái của hắn đột nhiên đứt ra, máu từ vết đứt phun ra.
Hắn hơi sửng sốt, sau đó mới hậu tri hậu giác hét lên đau đớn.
Hắn vừa hét vừa nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau, ngã ngồi dưới đất, vội vàng vận chuyển chân khí bịt máu ở vết thương, sắc mặt tái nhợt sợ hãi nhìn Chu Phàm vẫn ngồi yên bất động. Tất cả mọi người trong Đại sảnh lập tức thở mạnh cũng không dám.
Trong bầu không khí yên lặng run rẩy, Chu Phàm nhìn về phía Hoàng Thế Kiệt lạnh lùng nói:
- Ta làm việc thế nào không cần hắn dạy, nếu hắn muốn nói với ta lời này, mời hắn giáp mặt đến nói với ta, bảo một tiểu lâu như ngươi đến nói với ta, coi Triệu Bá ta là ai chứ?
Trong khách sạn là một trận tính lặng.
Sắc mặt Hoàng Thế Kiệt tái nhợt, vẻ hăng hái hăm hở lúc trước khi truyền lời thay bảo chủ nhà mình toàn bộ đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đau đớn ở chỗ tay cụt khiến vẻ mặt hắn có chút vặn vẹo, nhưng lại không dám kêu đau.
Hai chân điếm tiểu nhị có chút run rẩy bưng rượu mới lên bàn cơm của Chu Phàm, sau đó lại cúi đâu xoay người rời đi.
Chu Phàm cầm lấy bau rượu rót rượu vào trong chén mới nói:
- Ngươi có thể đi rồi.
Lúc này Hoàng Thế Kiệt mới tỉnh ngộ, hắn nỗ lực từ dưới đất đứng lên, nhặt lại tay cụt của mình, thất tha thất thểu ra khỏi khách sạn.
Chu Phàm chậm rãi uống rượu, giống như vừa rồi hắn không hề làm gì.
Nhưng tất cả mọi người trong khách sạn đều cúi đầu vội vàng ăn cơm, không ai dám nói chuyện nữa.
Theo bọn họ, Chu Phàm dám trực tiếp tát mặt tu sĩ Nguyên Dịch Cảnh Đỗ Tàn Dương này, không chỉ là lá gan lớn là có thể nói thông, khả năng lớn hơn là Chu Phàm đã đến Nguyên Dịch Cảnh.
Nếu hắn là tu sĩ Nguyên Dịch Cảnh, đương nhiên sẽ không quá sợ tu sĩ Nguyên Dịch Cảnh Đỗ Tàn Dương này, Đỗ Tàn Dương bảo Hoàng Thế Kiệt đến truyền lời như vậy, hoàn toàn là tự rước lấy nhục.
Người trong khách sạn đều rất muốn biết Đỗ Tàn Dương sẽ ứng đối việc này thế nào, Bách Chi Địa đã rất lâu rồi không xuất hiện tranh đấu giữa tu sĩ Đạo cảnh.
Nhất là dưới tình huống cả hai đều là Nguyên Dịch Cảnh.
Thực khách ngoài mặt là tới khách sạn ăn cơm nhưng trên thực tế là để tìm hiểu tin tức đều rất nhanh rời khỏi khách sạn.
Thực khách chỉ đơn thuần xem náo nhiệt cũng không ở lại nữa, bởi vì Đỗ Tàn Dương rất có thể sẽ lập tức giết tới, một khi bị kéo vào chiến đấu giữa hai tu sĩ Nguyên Dịch Cảnh, sợ rằng có chết như thế nào cũng không biết.
Trong nhất thời người trong khách sạn đã đi tới bảy tám thành.
Lưu chưởng quỹ từ sau bếp trở lại, trên đường hắn quay lại đã nghe tiểu nhị trong cửa hàng nhắc tới chuyện Triệu tiên bối chặt đứt một cánh tay của Hoàng Thế Kiệt. Triệu tiền bối ngay cả Tàn Dương Bảo Đỗ Tàn Dương cũng không nể tình, hậu trường của hắn chính là không bằng Đỗ Tàn Dương... Trong lòng Lưu chưởng quỹ vừa nghĩ vừa đi tới trước bàn Chu Phàm, miễn cưỡng ổn định tâm thần nói:
- Xin lỗi Triệu tiên bối, người hạ độc là một đầu bếp trong khách sạn chúng ta, hắn đã chạy trước rồi.
Chu Phàm không nói gì, hai hàng lông mày nhíu lại.
- Có điều Triệu tiền bối yên tâm, ba ngày, chỉ cần thời gian ba ngày, khách sạn chúng ta nhất định sẽ tìm ra hắn.
Lưu chưởng quỹ gấp giọng nói.