Chương 1902: Mặt mũi
Chương 1902: Mặt mũiChương 1902: Mặt mũi
Chương 1902: Mặt mũi
Chu Phàm chỉ hơi gật đầu, không nói gì, đóng cửa lại.
Lưu chưởng quỹ chỉ nhắc nhở một chút mà thôi, hắn xoay người rời đi lấy tư liệu của thương đội cho Chu Phàm....
Hoàng Thế Kiệt về tới Tàn Dương Bảo, hắn vừa sai người xử lý thương thế, vừa cầu kiến bảo chủ Đỗ Tàn Dương.
Thương thế của hắn chưa xử lý xong, người đi thông báo đã trở lại, nói bảo chủ muốn gặp hắn.
Hoàng Thế Kiệt chẳng buồn xử lý thương thế nữa, hắn vội vã theo người đó đi gặp bảo chủ Đỗ Tàn Dương. ...
Trong đại sảnh của Tàn Dương Bảo, Đỗ Tàn Dương ngồi trên chủ tọa đang sắc mặt bình tĩnh nhìn Hoàng Thế Kiệt kể lại chuyện đã qua.
Đỗ Tàn Dương nhìn thì khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, hắn có một mái tóc ngắn trắng đen đan xen, đặc biệt nhất là hắn có một đôi mắt ưng sắc bén, từ trong biểu cảm của hắn rất khó nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Ở trước mặt bảo chủ, Hoàng Thế Kiệt không dám nói dối, thậm chí thêm mắm thêm muối một chút cũng không dám, chỉ đơn thuần kể lại sự thực, bởi vì người của Tàn Dương Bảo đều biết, bảo chủ hận nhất là người khác lừa hắn.
Phàm là người dám lừa hắn lại bị phát hiện, đều đã bị giết rồi treo trên vách tường của thành lũy, vĩnh viễn không được bỏ xuống, thi thể phơi nắng dầm mưa phát ra mùi hôi, khiến tất cả mọi người của Tàn Dương Bảo đều nhớ kỹ điểm này.
Nói xong Hoàng Thế Kiệt nói xong thì nín thở tịnh khí chờ.
- Hắn chặt đứt một cánh tay của ngươi, còn bảo ta tới giáp mặt nói với hắn?
Ngữ khí của Đỗ Tàn Dương vang vọng trong phòng.
- Thuộc hạ không dám lừa gạt, Triệu Bá đúng là nói như vậy.
Thanh âm của Hoàng Thế Kiệt run rẩy nói, nếu hắn biết đi truyền lời sẽ là kết quả như vậy, có đánh chết hắn cũng sẽ không nhận tiên của Độc Tàm Bang, vậy cũng sẽ không có chuyện bảo chủ muốn hắn tiện thể truyền lời.
- Ngươi có muốn ta báo thù cho ngươi không?
Đỗ Tàn Dương bỗng nhiên hỏi, trong ngữ khí của hắn không nghe ra được cảm xúc gì.
- Thuộc hạ vô cùng cảm kích, nhưng chuyện của thuộc hạ chỉ là việc nhỏ, bảo chủ không cân suy nghĩ cho thuộc hạ.
Hoàng Thế Kiệt có chút sợ hãi nói. Hắn nhưng không tin Đỗ Tàn Dương sẽ nghĩ cho hắn.
- Ngươi ra ngoài trước đi.
Đỗ Tàn Dương lại mở miệng nói.
Hoàng Thế Kiệt không dám nhìn Đỗ Tàn Dương, cúi đầu dùng tốc độ không nhanh không chậm lui ra ngoài.
Hoàng Thế Kiệt vừa đi, hai hàng lông mày của Đỗ Tàn Dương nhíu lại, hắn thấp giọng lẩm bẩm:
- Triệu Bá biết rõ ta là Nguyên Dịch Cảnh, vẫn dám nói những lời này, vậy khả năng muốn phô trương thanh thế là rất nhỏ, hắn là Nguyên Dịch Cảnh...
- Những người đó khẳng định muốn ta đi đọ sức với Triệu Bá một phen, nhưng ta cũng không phải đồ ngốc.
Đỗ Tàn Dương cười lạnh một tiếng, hắn không định đi tìm Triệu Bá làm phiền, đối với hắn mà nói, chỉ là chút mặt mũi căn bản không tính là gì!
Hắn luôn cho rằng ở Bách Chi Địa, thứ không đáng tiền nhất chính là mặt mũi, Tàn Dương Bảo hắn có thể phát triển cho tới trình độ hôm nay, dựa vào là thực lực cá nhân cường đại của hắn, chứ không phải là mặt mũi.
Hắn bảo Hoàng Thế Kiệt đi truyền lời khiêu khích như vậy, chỉ là thuận thế mà làm, muốn xem thử nội tình của tu sĩ Đạo cảnh mới đến Bách Chi Địa này, hiện tại đã biết thực lực của Triệu Bá đó, một cánh tay của thuộc hạ là đáng.
- Đáng tiếc không phải Hóa Nguyên Cảnh.
Đỗ Tàn Dương có chút tiếc nuối nói, nếu Hóa Nguyên Cảnh đắc tội với hắn, hắn sẽ tìm thời cơ thích hợp để xuất thủ.
Đối phương là Nguyên Dịch Cảnh, vậy hắn sẽ không ra tay nữa, bởi vì đối phương đúng là chỉ có một mình, nhìn thì thế đơn lực bạc, nhưng cũng chính bởi vì chỉ có một mình, cho dù hắn mạnh hơn đối phương một chút, nhưng đối phương không đánh lại muốn chạy, hắn cũng chưa chắc đã cản được, đến lúc đó ở Bách Chi Địa nhắm vào người đi lẻ của Tàn Dương Bảo mà giết, Tàn Dương Bảo cũng không chịu nổi.
Cho nên tu sĩ cường đại một thân một mình có nhược điểm, nhưng cũng có ưu điểm của hắn.
Tu sĩ như vậy tốt nhất đừng tùy tiện trêu chọc. ...
Trong động quật tăm tối, nơi này là một chút ánh sáng cũng không có, có thanh âm hùng hậu vang lên:
- Đỗ lão quỷ bị tát mặt, nhưng con người hắn rất nhát gan, chắc là không dám trêu chọc Triệu Bá.
- Vậy đáng tiếc. Nói chuyện là một thanh âm khác, thanh âm của hắn có chút trung khí không đủ, khiến người nghe cảm thấy hắn rất yếu ớt.
- Lúc trước ta ở Tiêu Lôi Châu chưa từng nghe nói tu sĩ Đạo cảnh tên là Triệu Bá, ngươi nói hắn liệu có phải là người Nghi Loan Ti phái tới không?
Thanh âm Hùng hậu nghi ky hỏi.
- Tiêu Lôi Châu ngọa hổ tàng long, ai có thể nói được có bao nhiêu tu sĩ Đạo cảnh không biết tên.
Tên còn lại dùng thanh âm yếu ớt nói:
- Hắn phạm một loạt đại án, bị Nghi Loan Ti truy nã mới chạy trốn tới nơi này, đây đều là chuyện có thể tra được, đương nhiên không loại trừ những án kiện đó cũng có thể là Nghi Loan Ti vì che giấu thân phận chân thực của hắn mà làm ra, nhưng ta cảm thấy khả năng này không lớn.