Chương 1904: Bọn chuột nhắt nhát gan
Chương 1904: Bọn chuột nhắt nhát ganChương 1904: Bọn chuột nhắt nhát gan
Chương 1904: Bọn chuột nhắt nhát gan
Dau sao hiện tại hắn lựa chọn quan sát từ chỗ cao, người của Độc Tàm Bang cũng có khả năng sẽ nghĩ tới điểm này, nói không chừng sẽ bố trí mai phục ở những nơi này cho hắn.
Thời gian khoảng nửa nén hương trôi qua, Tiểu Tiểu Quyển chạy vội về, dung hợp với Tiểu Quyển.
- Thế nào, có phát hiện gì không?
Chu Phàm hỏi.
- Không, trong nhà không có ai, trong hố cũng không nhìn thấy bất kỳ người nào.
Tiểu Quyển mở mắt ra nói.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra dị sắc, hắn vốn cho rằng người trốn ở trong nhà mai phục hắn, kết quả trong nhà không có ai, vậy có phải Độc Tàm Bang xây dựng mật đạo dưới lòng đất ở trong hố, bọn họ đều trốn trong mật đạo dưới đất không?
Sắc mặt Chu Phàm trở nên âm tình bất định, hắn do dự có nên đi vào thăm dò tới cùng không, nhưng rất nhanh hắn lại phủ nhận ý định này, bởi vì cho dù hắn đã là tu sĩ Đạo cảnh, nhưng tu sĩ Đạo cảnh cũng không phải không chết được, thủ đoạn có thể giết chết một tu sĩ Đạo cảnh cũng không ít.
Người của Độc Tàm Bang biết hắn là tu sĩ Đạo cảnh, Độc Tàm Bang muốn giết hắn, khẳng định sẽ chuẩn bị thủ đoạn giết chết tu sĩ Đạo cảnh.
Cho dù hắn tu ý thức, lại có không ít thủ đoạn giữ mạng, nhưng tùy tiện xông vào như vậy đúng là quá nguy hiểm.
Hắn vừa nghĩ vừa nện một quyền lên sườn núi, sườn núi vỡ ra từng tảng đá lớn.
Hai tay Chu Phàm nâng một tảng đá lớn, dùng sức ném đi.
Hắn thậm chí không dùng chân khí, chỉ dựa vào khí lực to lớn trước kia, khiến cho tảng đá trong tay giống như lưu tinh bay về phía hố to.
Âm một tiếng, chuẩn xác đập trúng một căn nhà, đập sập nóc của căn nhà đó.
Nhưng tiếng nhà sập phát ra, chung quanh vẫn không nhìn thấy bất kỳ ai đi ra.
Chu Phàm cũng chẳng buồn để ý, hắn chỉ giơ đá lớn ném vào trong hố to, hắn ném đá rất chính xác, mỗi lần đều có thể đập lên căn nhà.
Chỉ một thoáng, trong hố to tràn ngập khói bụi, tất cả nhà gỗ đều bị hắn hủy.
- Bọn chuột nhắt nhát gan, hôm nay tạm thời tha các ngươi một mạng.
Chu Phàm hừ lạnh một tiếng quát to.
Chu Phàm dẫn theo chó béo của mình rời đi.
Sau khi Chu Phàm rời khỏi một hồi lâu, mới có hai bóng người từ ngoài hố to của Độc Tàm Bang bò ra, bọn họ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tốc độ của bọn họ cũng không chậm, rất nhanh đã rời xa hố đá của Độc Tàm Bang, nhưng vẫn rụt rè thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, sợ có người theo dõi bọn họ.
Sau khi đi đủ xa, một người trong đó nói:
- Ở đây được rồi.
Tên còn lại hơi gật đầu, cũng từ trong phù đại lấy ra một ống trúc, dán lên một đạo phù.
Phù văn của phù nhanh chóng lan ra ngoài mặt ống trúc, người đó buông tay, ống trúc nhanh chóng bay lên không, sau khi lên tới đủ cao, phát ra tiếng nổ đùng, hóa thành khói lửa hình độc trùng màu vàng sâm.
- Được rồi, chuyện của chúng ta đã làm xong rồi, tiếp theo thì sao?
Người Phóng ra tín hiệu cười nói:
- Vừa rồi khi nhà bị Triệu Bá đập, ngươi không biết ta sợ thế nào đâu, sợ hắn sẽ phát hiện ra chúng ta.
- Ngươi cho rằng ta không sợ à?
Đồng bạn của hắn cười khổ nói:
- Nhưng cho dù hắn lợi hại tới mấy, cũng không phát hiện được chúng ta, hiện tại đã làm xong việc, dựa theo Quách bang chủ nói, chúng ta có thể đi sống phóng túng, chờ sau khi chuyện kết thúc, tự sẽ có lợi ích của chúng ta.
- Được, chúng ta đi uống rượu.
Người phóng ra tín hiệu vui vẻ cười nói.
- Đi uống rượu á? Ta cũng cùng đi, hai vị cảm thấy thế nào?
Một thanh âm khàn khàn chói tai, vang lên sau lưng hai người bọn họ.
Thân thể hai người giống như cứng lại, sau đó bọn họ quay đầu nhìn thấy là cái mặt thẹo dữ tợn đó của Triệu Bá đang lạnh lùng nhìn bọn họ.
- Tiền bối tha mạng.
Hai người ngay cả ý định bỏ chạy cũng không có, bọn họ không ngờ Chu Phàm lại một mực đi theo sau lưng bọn họ.
Chu Phàm cố ý làm bộ như không tìm được người liền tức giận đập nhà, sau đó lại rời đi, nhưng trên thực tế hắn lại rất nhanh ẩn thân quay về, kết quả để hắn đợi được hai người này, hắn không hiện thân, một mực theo tới nơi này.
Vốn là muốn theo hai người này một lưới bắt hết Độc Tàm Bang, ai ngờ hai người này lại ngừng lại ở đây.
- Tha các ngươi một mạng cũng không phải là không thể được, nhưng các ngươi phải dẫn đường cho ta, dẫn ta đi tìm người khác của Độc Tàm Bang các ngươi, dùng mạng của những người đó để đổi mạng của các ngươi, các ngươi cảm thấy mua bán này có đáng không?
Chu Phàm cười lạnh hỏi:
- Nếu không đáng, vậy thôi.
Người của Bách Chi Địa bạc tình bạc nghĩa, chỉ cân có thể sống sót, đừng nói bán đứng người trong bang, cho dù là bán cả cha mẹ cũng có khối người.
Nhưng hai người đó ngơ ngác nhìn nhau, rất nhanh một người trong đó dập đầu cầu xin:
- Tiên bối, chúng ta không biết người khác trong bang trốn ở đâu, xin ngươi tha cho chúng ta.
Đồng bạn của hắn cũng học theo.