Chương 1906: Mãnh hổ huynh (2)
Chương 1906: Mãnh hổ huynh (2)Chương 1906: Mãnh hổ huynh (2)
Chương 1906: Mãnh hổ huynh (2)
Trong doanh địa có hơn mười người chạy ra, trong đó cầm đầu là một nam tử trung niên mặc kình trang màu đen, hắn quan sát Chu Phàm, Chu Phàm đeo mặt nạ, khiến hắn trở nên cảnh giác, hắn trâm giọng nói:
- Các hạ đến Tam Mộc Thương Đội chúng ta có chuyện gì?
- Bảo quản sự thương đội của các ngươi ra đây, ta có vụ mua bán lớn muốn làm với thương đội các ngươi.
Thanh âm của Chu Phàm cũng biến thành có chút khang khác, trâm thấp mà hữu lực.
- Mua bán lớn gì?
Nam tử đó hỏi.
- Ngươi là quản sự sao à? Ngươi có thể quyết định không? Nếu không thể, vậy đừng hỏi, nếu thương đội các ngươi không muốn, vậy thôi, ta đi tìm thương đội khác.
Chu Phàm có chút bực mình nói.
Nam tử trung niên do dự một chút, vẫn thấp giọng nói một câu với người bên cạnh hắn, người đó khẽ gật đầu đi mời người.
Không bao lâu sau, một nữ tử trẻ tuổi từ trong đám người đi ra.
Nữ tử này mặc xiêm y màu xám, khuôn mặt thanh lệ, mắt quan sát Chu Phàm.
Nam tử trung niên cung kính chắp tay với nữ tử, thấp giọng nói.
Trong lòng Chu Phàm có chút kinh ngạc, hắn không ngờ quản sự của thương đội lại là một nữ tử.
- Tiểu nữ tử Mộc Tam Oanh, là quản sự của thương đội này, không biết vị huynh đài này có mua bán lớn gì muốn làm với thương đội chúng ta?
Nữ tử Tự xưng là Mộc Tam Oanh cười cười chắp tay hỏi.
- Đương nhiên nếu không tiện, chúng ta có thể vào bên trong tìm chỗ yên lặng rồi bàn kỹ hơn.
Mộc Tam Oanh lại bổ sung.
- Không cần, ta chỉ là muốn bán một lô tài liệu cho ngươi.
Chu Phàm từ trong lòng lấy ra một phong thư,
- Trong phong thư có tên và số lượng của tài liệu, ngươi ra giá, thích hợp thì ta bán, nhưng ta rất không thích cò kè mặc cả, nếu không thích hợp, vậy thôi.
Chu Phàm không trực tiếp ném phong thư tới, mà là nhìn người của Tam Mộc Thương Đội, bởi vì trực tiếp ném phong thư tới, rất có thể sẽ dẫn tới hiểu lâm, dẫu sao phong thư cũng có thể giết người. Mộc Tam Oanh nhẹ nhàng vẫy tay, một đám người của thương đội đồng loạt lui về phía sau năm bước, sau đó nàng mới cười nói:
- Ta tin huynh đài sẽ không động tay chân gì, trực tiếp ném tới là được.
Hai hàng lông mày Chu Phàm nhíu lại, nữ tử này là không sợ chết hay là có chỗ dựa của mình? Cho dù là hắn cũng không dám tùy ý nhận thư của người lạ.
Có điêu Mộc Tam Oanh đã nói như vậy, Chu Phàm liền ném phong thư tới, phong thư như đao vù vù bay tới.
Mộc Tam Oanh tay không tiếp phong thư, nàng không chút để ý xé thư, lấy ra giấy bên trong, trên giấy là tài liệu mà đêm qua Chu Phàm viết xuống để giao dịch.
Sau khi Mộc Tam Oanh xem xong, nàng mới ngẩng đầu nói:
- Không biết vị huynh đài này xưng hô thế nào?
- Ngươi có thể gọi ta là Mãnh Hổ.
Chu Phàm tùy ý đặt cho mình một cái tên,
- Những tài liệu này ngươi có cảm thấy hứng thú không?
- Tài liệu không ít, chúng ta vốn chính là tới đây mua tài liệu, đương nhiên là cảm thấy hứng thú.
Mộc Tam Oanh cười nói:
- Nhưng Mãnh hổ huynh, chút tài liệu này đối với Tam Mộc Thương Đội ta mà nói, cũng không tính là mua bán lớn gì.
- Nếu các ngươi khiến ta cảm thấy hài lòng, vê sau lại có nữa, cơ hồ là mỗi ngày đều sẽ có tài liệu với số lượng tương tự.
Chu Phàm chậm rãi nói.
Sắc mặt Mộc Tam Oanh dần dần trở nên ngưng trọng nói:
- Mãnh hổ huynh, lời này là thật chứ?
Vốn số lượng tài liệu viết trên giấy đã không ít, nếu mỗi ngày đều có, vậy cho dù là mấy thế lực lớn của Bách Chi Địa cũng không thể mỗi ngày đều lấy ra nhiều tài liệu như vậy.
Đây quả thật là mua bán rất lớn.
- Ngươi tin thì có, không tin thì không.
Đối mặt với nghi ngờ của Mộc Tam Oanh, Chu Phàm chỉ thản nhiên nói.
Mộc Tam Oanh cười khẽ một tiếng nói:
- Mãnh Hổ huynh, không phải ta không tin ngươi, chỉ là có chút quá kinh ngạc, bởi vì theo ta biết, Bách Chi Địa chưa có thế lực nào có thể lấy ra được số lượng tài liệu như vậy?
- chuyện bọn họ không làm được không có nghĩa là ta cũng không làm được. Chu Phàm mất kiên nhẫn nói:
- Ngươi tin ta cũng không có tổn thất gì, ra giá đi, nếu giá không hợp ý ta, có nói nhiều tới mấy cũng vô dụng.
Mộc Tam Oanh không nói nữa, nàng cúi đầu nhìn tài liệu trên giấy, cấp tốc tính nhẩm, sau đó mới ngẩng đầu cười nói:
-Nếu số lượng tài liệu Mãnh hổ huynh mang đến thực sự nhiều như vậy, các thương đội khác ta nghĩ bọn họ tối đa là ra giá hai mươi lăm vạn huyền tệ, thương đội chúng ta có thể trả cho Mãnh hổ huynh ba mươi vạn huyền tệ.
- Đương nhiên nếu Mãnh hổ huynh không muốn huyền tệ, chúng ta cũng có thể dùng vật ngang giá khác để trao đổi với Mãnh hổ huynh.
- Không cần, huyền tệ là được rồi.
Chu Phàm vẫy vẫy tay, hắn chỉ vào rừng cây nhỏ cách doanh địa khoảng trăm trượng, nói:
- Ta ở đó chờ các ngươi, sau khi các ngươi đến, gọi ta một tiếng là được, không được ta cho phép, không thể vào rừng cây nhỏ.