Chuong 1907: Suy doan
Chuong 1907: Suy doanChuong 1907: Suy doan
Chuong 1907: Suy doan
Chu Phàm nói xong, không đợi trời Mộc Tam Oanh đồng ý, lập tức biến mất, đợi khi xuất hiện lại, đã xuất hiện ngoài ba trượng, chỉ di động một chút, rất nhanh đã biến mất ở trong mắt mọi người.
Người của thương đội hơi biến sắc, loại thân pháp này di động không khỏi quá nhanh rồi.
- Tiểu thư, cẩn thận có trá.
Sắc mặt nam tử trung niên cầm đầu các võ giả trở nên ngưng trọng, nhắc nhở.
- Hay là để ta dẫn người đi thăm dò hắn một chút?
Hắn là đội trưởng thủ vệ của thương đội Lục Thí Bằng, nam tử đeo mặt nạ này lai lịch thần bí, thân pháp quỷ dị, không thể không đề phòng cẩn thận.
- Không cần, làm như vậy quá không có thành ý.
Mộc Tam Oanh lắc đầu nói:
- Chuẩn bị ngân phiếu cho ta, ta tự mình đi cùng các ngươi.
- Vâng.
Lục Thí Bằng không khuyên nữa, chuyện Mộc Tam Oanh muốn làm, không ai có thể cản được.
Ngân phiếu rất nhanh đã được mang tới, Mộc Tam Oanh dẫn theo năm người Lục Thí Bằng đi đến rừng cây. ...
Sở dĩ Chu Phàm muốn đi vào trong rừng cây, là vì tài liệu của hắn đều ở trong Trữ Vật Chi Thư, khí cụ trữ vật đặc biệt như Trữ Vật Chi Thư, đương nhiên không thể sử dụng trước mặt người khác.
Mất một chút thời gian, Chu Phàm mở Trữ Vật Chi Thư, lấy ra toàn bộ tài liệu muốn giao dịch đặt trên mặt đất, đống tài liệu trên mặt đất cao bằng nửa thân người, hắn kiên nhẫn chờ bọn Mộc Tam Oanh tới.
Hắn cố ý ở trước mặt mọi người thể hiện ra thân pháp cấp thuấn di là hi vọng người của Tam Mộc Thương Đội đừng nổi tâm tư xấu.
- Mãnh Hổ huynh, chúng ta có thể vào được chưa?
Không bao lâu sau ngoài bìa rừng truyền đến thanh âm của Mộc Tam Oanh.
Chu Phàm một mực duy trì lục thức triển khai, sau khi hắn cảm giác được bên ngoài chắc là có sáu người tới, thản nhiên nói:
- Có thể vào được rồi.
Mộc Tam Oanh dẫn theo năm người của nàng đi vào rừng cây, nhìn tài liệu trên mặt đất, nàng không lộ ra biểu cảm quá kinh ngạc, chỉ liếc một cái rồi nhìn về phía Chu Phàm nói: - Mãnh Hổ huynh, chúng ta muốn kiểm tra tài liệu một chút?
Sau khi Chu Phàm lùi lại mấy bước nói:
- Tùy tiện.
Năm người Mộc Tam Oanh mang đến bắt đầu đi tới kiểm tra tài liệu, rất nhanh Lục Thí Bằng ngẩng đầu nói:
- Tài liệu không có vấn đề, nhưng chúng ta muốn kiểm kê số lượng tài liệu cũng cần thời gian.
- Các ngươi cứ chậm rãi mà làm.
Mộc Tam Oanh từ trong phù đại của mình lấy ra ba tấm ngân phiếu mười vạn huyền tệ, hỏi:
- Mãnh Hổ huynh, cái này đưa ngươi thế nào?
- Trực tiếp ném tới đây là được.
Chu Phàm chậm rãi nói.
Tay Mộc Tam Oanh run lên, ba tấm ngân phiếu bay thẳng về phía Chu Phàm, ngân phiếu này là quan gia Đại Ngụy dùng phù chỉ đặc thù chế thành, lại khắc phù văn bên trên, nước lửa bất xâm, cho dù dùng cự lực kéo, cũng khó có thể xé rách được.
Ngân phiếu bay tới, ý thức của Chu Phàm không cảm ứng được bất kỳ nguy hiểm lạnh lùng, tay hắn bao phủ một tầng chân khí tóm lấy ba tấm ngân phiếu ở trong tay, sau khi xác nhận ngân phiếu không tồn tại cạm bay hắn phân biệt thật giả của ngân phiếu một chút mới thu lại.
- Mãnh Hổ huynh, nếu không có việc gì, có thể đi trước.
Mộc Tam Oanh cười nói.
- Ngươi không sợ số lượng không đủ à?
Chu Phàm liếc năm người đang kiểm kê tài liệu đó, hỏi.
- Không đủ cũng không chênh lệch là bao nhiêu, ta cũng không để ý tới chút sai số này.
Mộc Tam Oanh hào phóng nói:
- Ngược lại là Mãnh Hổ huynh có hài lòng với lần giao dịch này không? Nếu hài lòng không biết lần giao dịch tiếp theo là thời gian nào?
- Chính ngọ mỗi ngày, nếu ta có thể đến thì sẽ đến, nếu qua chính ngọ ta không đến, vậy thì sẽ không tới, thương đội các ngươi chỉ cần bảo đảm khi ta đến có đủ tiền là được rồi, ngươi muốn ai giao dịch với ta cũng được.
Chu Phàm suy nghĩ một chút nói.
Đợi Mộc Tam Oanh đáp ứng, Chu Phàm biến mất, rời khỏi rừng cây.
Mộc Tam Oanh không nói gì, chắp hai tay sau lưng kiên nhẫn chờ năm người nàng mang đến kiểm kê tài liệu. Một lát sau tài liệu được kiểm kê xong, Lục Thí Bằng lại nói:
- Tiểu thư, tài liệu không thiếu, ngược lại còn hơi vượt quá.
Mộc Tam Oanh hơi gật đầu, bảo năm người Lục Thí Bằng gói tài liệu, mang về doanh địa thương đội.
Tam Mộc Thương Đội hàng năm đều có người đóng quân ở đây, sau đó phái mấy thương đội đi tới đi lui hai nơi.
Tất cả trong doanh địa Tam Mộc Thương Đội đều do nàng phụ trách.
Sau khi trở lại doanh địa, tài liệu được xử lý thêm một bước, Mộc Tam Oanh bảo bốn người bao gồm cả Lục Thí Bằng tiến vào trong lều trại, nàng ngồi trên chủ vị, nhíu mày suy tư.
Bốn người Lục Thí Bằng không lên tiếng, chỉ kiên nhẫn đợi.
- Hắn chắc không phải người của bất kỳ một thế lực lớn nào ở Bách Chi Địa, nếu không thì không cần đeo mặt nạ.
Mộc Tam Oanh mở miệng nói:
- Các ngươi cảm thấy lời ta nói có vấn đề gì không?
- Có vấn đề.