Chương 1929: Yêu cầu của Đường Văn Khang (2)
Chương 1929: Yêu cầu của Đường Văn Khang (2)Chương 1929: Yêu cầu của Đường Văn Khang (2)
Chuong 1929: Yeu cau cua Duong Van Khang (2)
- Tiền bối lần đầu tiên đến Bách Chi Địa, khẳng định chưa từng xuống Thiên Cơ Cự Khanh, cho dù có tu sĩ Đạo cảnh cùng vào với tiền bối, nhưng các ngươi rồi sẽ có lúc phân tán ra tự tìm kiếm thứ tốt, đến lúc đó tiền bối khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không tiện, nhưng nếu có ta ở bên cạnh thì lại khác.
- Ta từng xuống Thiên Cơ Cự Khanh.
Đường Văn Khang nói:
- Cho dù Thiên Cơ Cự Khanh mỗi lần đều không quá giống nhau, nhưng cũng có chỗ giống nhau ta tin nếu ta được đi, vẫn có thể tạo được tác dụng nho nhỏ đối với tiền bối.
- Ngươi từng xuống Thiên Cơ Cự Khanh?
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đúng vậy, chính là lần trước.
Đường Văn Khang lại gật đầu nói.
- Ngươi đã xuống rồi, vậy người lần trước dẫn ngươi xuống, lần này ngươi không nhờ được hắn à?
Chu Phàm nghi hoặc nói.
Đường Văn Khang cầm chén uống một ngụm trà nói:
- Lần này hắn đã đáp ứng người khác trước, nếu không ta cũng sẽ không cầu đến tiền bối, tiền bối đáp ứng dẫn ta xuống đi, tốt xấu gì ta cũng từng xuống một lần rồi.
- Hơn nữa, không phải tiền bối cần nguyên tinh à? Ta có thể trả tiền bối ba mươi viên nguyên tinh làm thù lao.
Nói đến đây, trên mặt Đường Văn Khang lộ ra biểu cảm đau thịt.
Chu Phàm hơi nhướng mày, lúc ban đầu hắn không muốn dẫn Đường Văn Khang này, bởi vì thật sự quá phiên phức, nhưng Đường Văn Khang không ngờ từng xuống Thiên Cơ Cự Khanh, nói không chừng sẽ có tác dụng đối với hắn, hơn nữa Đường Văn Khang nguyện ý lấy ra nguyên tinh làm thù lao.
Ba mươi viên nguyên tinh không phải là một con số nhỏ, cho dù hiện tại Chu Phàm không để ba mươi viên nguyên tinh ở trong mắt, nhưng nếu hắn không đáp ứng, Đường Văn Khang khẳng định sẽ cảm thấy kỳ quái, bởi vì lúc trước Chu Phàm từng muốn mua nguyên tỉnh.
- Ta có thể mang ngươi đi.
Chu Phàm suy nghĩ một lúc, sau đó mở miệng nói.
- Cám ơn Triệu tiền bối.
Đường Văn Khang mừng rỡ nói. - Ngươi đừng cao hứng quá sớm.
Chu Phàm vẫy vẫy tay nói:
- Mang ngươi đi ta cũng có một điều kiện, nếu ngươi không thể chấp nhận, vậy thôi.
- Tiên bối cứ nói.
Đường Văn Khang vội nói.
- Ngươi chắc biết rõ hơn ta, Thiên Cơ Cự Khanh chính là một nơi rất nguy hiểm, cho nên nếu có nguy hiểm phát sinh, ta chưa chắc sẽ ra tay bảo vệ ngươi, cái này ngươi có thể chấp nhận được không?
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh hỏi.
Hắn không thể liều mạng bảo hộ Đường Văn Khang, sẽ chỉ ở dưới tình huống không ảnh hưởng tới hắn lo liệu cho Đường Văn Khang, nếu Đường Văn Khang không muốn, vậy hắn sẽ không mang theo Đường Văn Khang đi cùng.
- Cái này ta có thể chấp nhận.
Đường Văn Khang không chút do dự nói:
- Kỳ thật lúc trước khi ta xuống cũng là tự chiếu cố bản thân, ta tuyệt đối sẽ không làm liên lụy tới tiên bối, cho dù tiền bối vào thời điểm mấu chốt bỏ lại ta, ta cũng sẽ không oán hận tiền bối.
- Tốt, ngươi đã có thể chấp nhận, vậy ta dẫn ngươi theo.
Chu Phàm nhìn Đường Văn Khang một cái rất sâu, nói.
- Tiền bối chờ một chút.
Đường Văn Khang tiến vào bên trong lấy ra một hộp gỗ lim đưa cho Chu Phàm.
Chu Phàm mở ra nhìn, phát hiện chính là ba mươi viên nguyên tinh, hắn đóng hộp lại, mang theo hộp rời khỏi nơi này.
Thù lao này của Đường Văn Khang đương nhiên phải đưa trước, không có chuyện chờ sau khi ra khỏi hố mới đưa, dẫu sao hiện tại là hắn cầu Chu Phàm.
Sau khi Chu Phàm rời khỏi, Đường Văn Khang ngồi xuống uống một ly trà, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, chuyện là thuận lợi hơn hắn nghĩ.
Chu Phàm trở lại khách phòng của mình, mở hộp, lại nghiêm túc kiểm tra nguyên tinh có được, sau khi xác nhận không bị động tay động chân gì, hắn mới yên tâm cất vào trong Trữ Vật Chi Thư.
Hắn ngồi xuống nhớ lại nhất cử nhất động của Đường Văn Khang, rất nhanh liền lắc đầu, ngôn hành cử chỉ của Đường Văn Khang này không có bất kỳ chỗ khả nghi nào, có điều lấy cẩn thận làm đầu, vẫn phải đề phòng hắn.
Nếu từ trên bản đồ nhìn xuống, điểm tụ cư của nhân loại chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ của Bách Chi Địa, không tới một phần trăm.
Đại bộ phận Trên bản đồ là địa vực hắc ám chưa xác nhận, sở dĩ có thể biết được Bạch Chi Địa bao lớn, vẫn là quan gia hao hết tâm tư nghĩ cách đo đạc ra, trên thực tế không chỉ Bách Chi Địa, rất nhiều hiểm địa của Đại Ngụy đều do quan gia đo đạc ra.
Nhưng loại đo đạc là sơ qua, quan gia không nghiêm túc đánh dấu chi tiết mỗi một hiểm địa, trừ hiểm địa nguy hiểm ra thì cũng bởi vì không ít hiểm địa mỗi thời mỗi khắc đều đang biến hóa, tiêu tốn tâm huyết vẽ chi tiết như vậy, không bao nhiêu ngày sẽ phát sinh biến hóa to lớn, cho nên không cần thiết.
Thế lực lớn nhỏ của Bách Chi Địa, trừ thăm dò tìm kiếm hố to có lợi để kiếm ra, không phải vì khuếch trương hoàn cảnh sinh tôn của mình, dẫu sao cho dù là những nơi ngoại vi này cũng đủ để dung nạp mấy vạn người.