Chuong 2003: Tham Nhan Ban
Chuong 2003: Tham Nhan BanChuong 2003: Tham Nhan Ban
Chuong 2003: Tham Nhan Ban
Chu Phàm mang theo Tiểu Muội đẩy cửa đi vào.
Cho dù xác nhận cha mẹ chắc vẫn còn sống, nhưng nhìn căn nhà vốn ấm áp đã không có một bóng người, tâm của hắn cũng biến thành mất mát.
Hắn cảm thấy rất áy náy, bởi vì hắn một mực ở bên ngoài chém giết tùy thời sẽ lâm vào nguy hiểm, không thể chiếu cố cha mẹ, mới đồng ý để bọn họ ở lại nơi này, không ngờ lại xảy ra loại chuyện này.
Hắn ổn định lại tâm thần, lục thức mở ra, tìm kiếm căn nhà quen thuộc, nhưng không phát hiện ra gì, trong nhà như bọn Lỗ Khôi đã nói, thậm chí không lưu lại bất kỳ dấu vết đánh nhau nào.
Nếu không phải chiến đấu phát sinh ở đây, chính là đối phương sử dụng thủ pháp nào đó hoàn nguyên trang trí trong phòng, che giấu dấu vết chiến đấu.
Chu Phàm ở trong nhà tìm được quần áo cha mẹ từng dùng, đặt ở trước người Tiểu Muội.
- Nhớ kỹ khí vị này.
Chu Phàm nhìn Tiểu Muội nói.
Tiểu Muội cúi đầu ngửi, rất nhanh nó ngẩng đầu, lắc lắc đuôi, phát ra tiếng hừ hừ.
Tiểu Muội khác với Lão Huynh, khứu giác của nó rất nhạy bén, so với phạm vi tị thức của Chu Phàm thì còn hơn cả mấy lần, đây là điều Chu Phàm đã sớm, lúc trước hắn không biết Toái Không Cốt có thể có tác dụng, chỉ một mực dẫn theo Tiểu Muội đi đường, cũng là hi vọng Tiểu Muội có thể giúp hắn tìm người.
Đương nhiên nếu đối phương dùng phù hoặc thuật pháp ngăn cách khí vị, Tiểu Muội cũng chưa chắc có thể tìm được người.
Tiểu Muội chậm chạp không hành động, xem ra nếu không phải không ở gần thì chính là ngăn cách khí vị rồi.
Tiểu Muội không thể tìm được hành tích của cha mẹ, Chu Phàm không cảm thấy bất ngờ, hắn từ trong phù đại lấy ra một khay tròn vàng sam.
Trên khay tròn đính một cây châm đen nhỏ.
Đây là Thám Nhân Bàn.
Chỉ cân có thứ người nào từng dùng, sẽ có cơ hội rất lớn tìm được người.
Đây là một kiện khí cụ Chu Phàm có được từ trong tay Chu Tiểu Miêu, cho dù bị ngăn cách khí vị, cũng có thể tìm được vị trí của người đó.
Nếu Thám Nhân Bàn cũng không tìm được, vậy hắn còn có biện pháp khác!
Rồi sẽ có biện pháp tìm được cha mẹ cùng với người dám bắt bọn họ đi. Sắc mặt Chu Phàm trầm thấp, lúc đang lo lắng, trong lòng hắn một mực nghẹn một cỗ lửa giận.
Hắn lại xé một góc áo xuống, ở giữa ngón tay có hỏa diễm bốc lên, mảnh áo bị đốt thành tro, tro rơi vào trong Thám Nhân Bàn.
Tro dính trên mặt khay, chúng giống như nước dung nhập vào trong khay tròn.
Mắt hắn nhìn chằm chằm khay tròn không chớp.
Châm đen trên khay tròn cấp tốc chuyển động, sau đó chỉ về phía phương hướng tây bắc.
Có hiệu quả rồi... Chu Phàm cất khay tròn, đứng lên, hắn đẩy cửa đi ra, Tiểu Muội nhanh chóng đuổi theo.
Chu Phàm nhìn đám người Lỗ Khôi chờ ngoài cửa.
- Ta ra ngoài một chuyến, các ngươi ở lại trong thôn, nếu có tin tức gì lập tức báo cho ta biết.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh nói.
Chu Phàm nói như vậy, không ai dám phản đối, bọn họ thậm chí không dám hỏi Chu Phàm muốn di đâu.
Chu Phàm mang theo Tiểu Muội ra khỏi thôn, hắn từ trong phù đại lấy ra khay tròn, lại treo phù châu chiếu sáng xua đuổi Âm Ảnh Quái Quyệt ở bên hông, hắn bắt đầu dựa theo phương hướng khay tròn chỉ mà chạy như điên.
Khi chạy như điên, lục thức của hắn một mực mở ra, đề phòng trên đường gặp phải tập kích cũng không biết.
Tiểu Muội đi theo phía sau hắn.
Sau khoảng nửa nén hương, Chu Phàm mới dừng chân, châm trên khay tròn chỉ về phía một ngọn núi lớn, lúc này châm đen đã biến thành đỏ rực.
Châm đen xuất hiện biến hóa như vậy, đại biểu cho mục tiêu ở ngay cách đó không xa, ngay trong ngọn núi này.
Núi lớn này đã rời xa Phần Cốc Địa, Chu Phàm cũng không biết tên của nó, hắn thu hồi phù châu, xung quanh lại biến thành đen xì, hắn dán lên phù đặc thù xua đuổi Âm Ảnh Quái Quyệt ở trên người mình.
Hắn là sợ có người phát hiện nơi này có ánh sáng, từ đó tiết lộ hành tung của hắn.
Chu Phàm đặt tiểu hắc long trên lưng Tiểu Muội, hắn nói khẽ:
- Các ngươi ở lại chờ ta.
Tiểu Muội và Mặc Mặc đều phát ra tiếng hừ hừ.
Chu Phàm không muốn mang bọn họ tiếp tục tiến vê phía trước, đó là vì phía trước có thể có nguy hiểm, hơn nữa bọn họ có khả năng sẽ bị phát hiện, bọn họ cứ ở lại nơi này thì tốt hơn. - Tiểu Quyển.
Chu Phàm nhìn trời đêm đen xì, hắn gọi khẽ:
- Ngươi làm mắt của ta.
Tiểu Quyển từ trên đầu Chu Phàm chui ra, nàng ngồi trên vai Chu Phàm, đảm đương mắt của Chu Phàm.
Chu Phàm đã nhắm hai mắt lại, Tiểu Quyển có năng lực dạ thị, như vậy trong bóng đêm trong bóng đêm cũng có thể thấy rõ, chính là không thể nhìn quá xa giống như ban ngày, nhưng ít ra cũng có thể tránh được mình ở trong đêm đen thành một kẻ mù.
Chu Phàm cũng không chỉ dựa vào thị lực, hắn còn có ba thức tai mũi lưỡi có thể mang tới tác dụng dò xét.
Thân ảnh của hắn biến mất, rất nhanh đã tiến vào trong núi lớn.