Chương 2188 - Sắp sửa rời đi (2)
Thư này liệu có phải có người cố ý truyền đi, hãm hại vị Lục hoàng tử đó không?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không phải không có khả năng này, dẫu sao Diện Thủ Hội chắc cũng có con đường tin tức của mình, muốn viết thư cho vị Lục hoàng tử đó, vì sao không đi con đường tin tức của mình, mà là chọn dùng biện pháp mang tin?
Trừ khi là có thế lực cắt đứt kênh tin tức của Diện Thủ Hội, sau đó vừa hay thư này bị cắt ngang, lại giao cho thương đội đó mang tới cho một người nào đó, đây cũng không phải chuyện không có khả năng.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cũng có khả năng này phát sinh, chỉ là chứng cớ từ một phong thư có thể suy luận ra quá ít, việc này quá phức tạp, vả lại bất kể thật giả, hắn đều tạm thời định không để ý tới, xoay người đi xử lý chuyện khác.
Khi đang bận rộn làm chuẩn bị cho tới Hắc Thủy Đô Hộ Phủ, hắn cũng không bỏ ngang tu luyện, đối với hắn mà nói, hắn cần phải mau chóng củng cố cảnh giới hiện tại, sau đó nghĩ cách mau chóng bước vào Kim Thân Cảnh trung kỳ, bởi vì một khi bước vào Kim Thân Cảnh trung kỳ, hắn có thể ăn Kim Khuẩn Anh có được ở Bách Chi Địa, một phát bước vào Kim Thân Cảnh hậu kỳ.
Tiến vào Kim Thân Cảnh hậu kỳ, vậy Hỗn Độn Cựu Ma Thể ở giai đoạn Kim Thân Cảnh chính là hoàn thành, đến lúc đó dựa vào nắm giữ một chút Cựu Nhật Pháp Tắc, thực lực của hắn sẽ mang tới tăng trưởng khủng bố hơn.
Cho dù Tử địch Chu gia đó có mạnh tới mấy, bọn họ phải phái ra dạng cao thủ gì mới có thể giết được hắn đã bước đầu nắm giữ Hỗn Độn Cựu Ma Thể.
Trong bận rộn lại trôi qua mấy ngày, cách châu thành bọn Đỗ Nê tới châu thành đã càng lúc càng gần.
Đoạn thời gian này đối với Chu Phàm mà nói, bận rộn mà lại phong phú, buổi tối hôm đó, sau khi hắn ngủ, tiến vào thuyền, vừa định giống như trước kia trao đổi một chút với Thực Phù, lại phát hiện chung quanh có chút không thích hợp.
Sương mù trên thuyền rất loãng, hắn hơi biến sắc, nhìn phương hướng bên kia đầu thuyền, nước sông màu xám lặng lẽ dâng lên, từng cột nước to như ngọn núi đang hội tụ lên không trung, hình thành một thủy cầu màu xám to lớn, thể tích của thủy cầu không chênh lệch mấy với huyết cầu treo trên trời.
Thủy cầu màu xám không ngừng nho lên từng đồi núi, dường như có thứ gì đó sắp từ trong thủy cầu màu xám giãy giụa chui ra vậy.
Một tiếng hét to vang lên, lúc này Chu Phàm mới nhìn thấy Chu Tiểu Miêu giống như con kiến đứng trước thủy cầu màu xám, đây không phải Chu Tiểu Miêu nhỏ đi, mà là thủy cầu thật sự quá to.
Tiểu Miêu Đao của Chu Tiểu Miêu chém ra, hai đạo đao mang màu vàng giao nhau bổ vào thủy cầu màu xám, đao mang màu vàng nhìn thì nhỏ tới không thể nhận ra bộc phát ra quang mang cực kỳ rực rỡ, cắn nuốt cả thủy cầu màu xám khổng lồ.
Thủy cầu màu xám giải thể, thứ bên trong ngay cả bộ dạng là gì cũng không lộ ra đã bị đao mang triệt để gạt bỏ.
Mưa to lại rơi xuống.
Chu Tiểu Miêu bay trong màn mưa, rất nhanh hạ xuống giáp bản.
Chu Phàm trầm mặc nhìn nàng.
Tiểu Miêu Đao giống như ván cửa Trong tay Chu Tiểu Miêu hóa thành sương mù màu xám tản đi, nàng thản nhiên nói:
- Ngươi chắc hiểu là có chuyện gì rồi chứ?
Mặc Mặc vỗ cánh thịt màu đen bay về phía Chu Tiểu Miêu, nàng không giống như trước kia xua đuổi Mặc Mặc nữa, chỉ để mặc Mặc Mặc hạ xuống lòng bàn tay nàng.
Chu Phàm không vội trả lời, mà là trước tiên nói với Thực Phù vài câu, bảo có việc gấp rồi vội vàng cắt đứt liên hệ với Thực Phù, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Chu Tiểu Miêu nói:
- Ngươi sắp lâm vào ngủ say à?
- Ừ.
Chu Tiểu Miêu trả lời.
Quả nhiên là vậy, giống như những người dẫn dắt lúc trước khi sắp lâm vào ngủ say, thủy cầu màu xám to lớn đó xuất hiện, bức Chu Tiểu Miêu phải sử dụng lực lượng cường đại giết chết nó, nhưng nàng cũng không thể không vì vậy mà lâm vào ngủ say.
Đối với điều này Chu Phàm đã sớm có tìm hiểu, nhưng nghe thấy Chu Tiểu Miêu sắp lâm vào ngủ say, tâm tình của hắn vẫn có chút phức tạp.
Một đường đi tới, Chu Tiểu Miêu chủ động bị động đều cung cấp không ít trợ giúp cho hắn, hơn nữa Chu Tiểu Miêu và tổ tiên Chu gia vốn chính là quan hệ huynh muội, cho dù nàng đã không thừa nhận đoạn quan hệ này, nhưng nó vẫn tồn tại.
Đương nhiên Chu Tiểu Miêu chưa từng giúp đỡ hắn không ràng buộc, nếu nói hắn rất thương cảm với ly biệt sắp tới thì cũng không phải.
- Đáng tiếc
Trên mặt Chu Tiểu Miêu lộ ra vẻ tiếc nuối nói:
- Ta vẫn không thể thoát khỏi tay thuyền.
Người dẫn dắt muốn thoát khỏi tay thuyền, đúng là quá khó khăn, ít nhất Chu Phàm vẫn chưa nhìn thấy có người dẫn dắt nào có thể thành công.
Chu Tiểu Miêu chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối, trên thực tế lúc trước nàng có cơ hội phụ thân trên người Chu Phàm, nhưng nàng không cố ý thử, một là cảm thấy cơ hội rất nhỏ, thứ hai là sau khi thử một lần, nàng không có nắm chắc quá lớn.