Chương 2207 - Ta có chỗ nào có lỗi với ngươi (2)
Rất nhanh Chu Phàm theo Vương Hải Đông tiến vào một thư phònp.
Vương Hải Đông thay Chu Phàm lấy ra ngọc phù hình chữ nhật, ngọc phù này có thể truyền âm với người khác ở cự ly rất xa, giá trị xa xỉ.
Vương Hải Đông giới thiệu qua một chút về cách dùng ngọc phù rồi đóng cửa phòng lại cho Chu Phàm.
Chu Phàm không vội kích hoạt ngọc phù hình chữ nhật, hắn nhìn chung quanh một vòng, trong thư phòng bố trí không ít phù trận ngăn cách ngoại giới, nhưng hắn không dùng, mà là từ trong phù đại của mình lấy ra một bộ phù trận, bố trí một chút, mới kích hoạt ngọc phù hình chữ nhật.
Ngọc phù tỏa ra quang mang nhu hòa, trong ngọc phù rất nhanh liền truyền ra thanh âm của Lý Cửu Nguyệt.
- Chu huynh...
- Ngươi còn mặt mũi gọi ta là Chu huynh à?
Chu Phàm oán hận nói:
- Lý Cửu Nguyệt, ngươi có đúng với ta không?
Lý Cửu Nguyệt ủy khuất nói:
- Chu huynh, người bị cắm sừng là ta, sao ta lại có lỗi với ngươi?
- Tên gia hỏa vô sỉ, câm miệng cho ta, ta không muốn nhắc tới việc này nữa.
Chu Phàm có chút căm tức nói:
- Vương Hải Đông có đáng tin không?
- Chu huynh yên tâm, lão Vương tuyệt đối đáng tin.
Lý Cửu Nguyệt thấy Chu Phàm không nhắc tới việc này, hắn thở phào nói.
Vậy khả năng ở nơi này có người nghe lén sẽ giảm xuống rất nhiều, trong lòng Chu Phàm nghĩ như vậy, hắn bỗng nhiên hỏi:
- Trùng Nương đâu?
- Trùng Nương nàng...
Thanh âm của Lý Cửu Nguyệt trở nên trầm trọng nói:
- Chết rồi.
Chết rồi... Chu Phàm hơi ngẩn ra, chẳng lẽ từ biệt lần trước đã thành thiên nhân vĩnh cách sao?
- Chết như thế nào?
Cổ họng hắn giống như bị thứ gì đó bịt lại.
- Sinh khó.
Lý Cửu Nguyệt thở dài nói.
Sinh khó?
Sắc mặt Chu Phàm lập tức trầm xuống nói:
- Lý Cửu Nguyệt, ngươi đang trêu ta à?
Lý Trùng Nương đã tiến vào Khí Cương Đoạn, một người sinh mệnh lực cường đại như vậy sao có thể sinh khó?
- Chu huynh, ta...
- Nếu ngươi còn dám lừa ta, chúng ta không còn gì để nói nữa.
Chu Phàm trực tiếp lạnh lùng ngắt lời.
- Chu huynh, ta chỉ là đùa một chút thôi, ngươi đừng tưởng là thật.
Lý Cửu Nguyệt vội vàng nói.
Nói đùa, vậy chính là giả, Chu Phàm thở phào như trút được gánh nặng, tiếp theo lại giận dữ nói:
- Ta từng nghĩ ngươi là người thành thực đáng tin, không ngờ con người ngươi lại miệng đầy dối trá, Lý Cửu Nguyệt, ta đúng là mù mắt, hiện tại xem như thực sự nhận biết ngươi rồi?
- Chu huynh, ta nói lời này hoàn toàn là vì muốn tốt cho ngươi.
- Phì.
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Ngươi nói xem, ngươi muốn tốt cho ta thế nào?
- Trùng Nương không thể ở cùng với ngươi, cho nên ta nghĩ chẳng thà lừa ngươi, để ngươi cảm thấy nàng chết rồi, như vậy, ngươi sẽ không mãi nghĩ tới nàng nữa.
Lý Cửu Nguyệt buồn bã nói.
- Ta không mãi nghĩ tới nàng.
Chu Phàm tức giận nói, hắn muốn nói vài câu ác ý với Trùng Nương, nhưng không nói ra được.
- Chúng ta hay là nói về hài tử đi.
Hắn thở dài một tiếng nói.
- Hài tử.
Thanh âm của Lý Cửu Nguyệt từ trong ngọc phù truyền đến,
- Chu huynh, sao ngươi biết hài tử là nữ nhi?
Đây là chuyện Lý Cửu Nguyệt một mực nghĩ không thông.
- Vì sao ta phải nói với ngươi?
Chu Phàm xụ mặt nói:
- Ta hỏi ngươi, thân thể của hài tử thật sự không có vấn đề sao?
- Không nói thì thôi.
Lý Cửu Nguyệt lầm bầm một tiếng, rất nhanh lại trả lời:
- Hài tử rất khỏe mạnh, sao ngươi lại nói nàng thân mang bệnh nan y?
- Vậy ta hỏi ngươi, Trùng Nương...
Chu Phàm dừng một chút nói:
- Trùng Nương có phải song thiên phú quyệt nhân không?
- Song thiên phú quyệt nhân...
Bên kia ngọc phù triệt để trầm mặc một thoáng.
- Lý Cửu Nguyệt, ngươi mau trả lời ta đi!
Chu Phàm đợi một lúc, cũng không trả lời, hắn giục.
- Chu huynh, ai nói với ngươi.
Thanh âm của Lý Cửu Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc,
- Hiện tại ngươi có thể rất nguy hiểm, ngươi mau đi ra cùng lão Vương rời khỏi Tiêu Lôi Châu Phủ đi.
Chu Phàm hơi nhướng mày nói:
- Ngươi cho rằng ta biết nhiều chuyện như vậy, là vì bị cừu gia của ngươi nhằm vào à?
- Ta có thể nói với ngươi một cách khẳng định là không phải, nhưng ta lại không thể nói với ngươi, ta là từ đâu biết được việc này, ta chỉ có thể cam đoan với ngươi, việc này không phải bất kỳ ai mà ngươi nghĩ tiết lộ cho ta, ngươi và Trùng Nương có bí mật của mình, nhưng ta cũng có.
- Chu huynh, ngươi chắc chứ?
Lý Cửu Nguyệt có chút lo lắng hỏi.
- Ta rất chắc, ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta, Trùng Nương là quyệt nhân có song thiên phú quyệt nhân ư?
Chu Phàm lại hỏi,
- Ngươi mau nói cho ta biết, chuyện này rất quan trọng.
- Đúng vậy, Trùng Nương có hai loại thiên phú quyệt nhân, việc này người biết cực ít.
Lý Cửu Nguyệt trả lời.
Chu Phàm hít hơi lạnh, chẳng lẽ những gì Anh Cửu nói là thật sao?
- Chu huynh, vì sao ngươi lại hỏi như vậy?
Lý Cửu Nguyệt nói:
- Cái này thì có liên quan gì tới Mộng Mộng?
- Mộng Mộng?
Chu Phàm ngây ra một thoáng nói.