Chương 2209 - Biến hóa mới của người phụ tá
- Ồ, vậy à.
Lý Cửu Nguyệt nói:
- Ngọc phù vốn là phương thức liên hệ của ta và lão Vương, nếu Chu huynh thích, cứ cầm là được, nhưng thứ này tối đa chỉ dùng được mười lần là hao hết phù lực.
- Có điều không cần lo lắng, Nguyệt Nha Thương Hào chúng ta trải rộng khắp các nơi trong thiên hạ, cho dù là Hàn Bắc Đạo cũng có, nếu Chu huynh dùng hết ngọc phù, có thể thử tìm một thương hào của chúng ta, chỗ bọn họ chắc có khí cụ tương tự để liên hệ với ta, ta sẽ dặn dò bọn họ.
- Còn nữa, lão Vương qua một đoạn thời gian nữa cũng sẽ tới Hàn Bắc Đạo, chúng ta sẽ thành lập một cứ điểm thương ở đó, đến khi ấy Chu huynh không sợ không liên hệ được với ta.
- Như vậy là tốt nhất.
Chu Phàm nói,
- Còn chuyện thứ hai là về Trùng Nương...
- Chu huynh là hi vọng ta khuyên Trùng Nương tới với ngươi à?
Lý Cửu Nguyệt buồn bã nói.
Ta muốn ngươi khuyên Trùng Nương về cùng với ta?
Mặt Chu Phàm run lên.
- Nhưng Chu huynh...Ta và Trùng Nương quả thật là không thể tách nhau được, nếu có thể, ta thà người chết là ta, để thành toàn cho các ngươi...
- Ngươi ngậm miệng, trước hết nghe ta nói đã.
Chu Phàm cắt ngang lời Lý Cửu Nguyệt,
- Những lời này ta đã nghe qua rồi, ta không phải muốn ép các ngươi tách ra, càng không nghĩ tới muốn ngươi chết để thành toàn cho chúng ta.
- Chu huynh, ngươi là tiểu tam tốt nhất trên thế giới.
Lý Cửu Nguyệt cảm động nói:
- Sừng này ta cam tâm tình nguyện mang.
Tiểu tam, sừng, những từ này Chu Phàm trước kia lúc nói chuyện phiếm với Lý Cửu Nguyệt đã đề cập qua.
Ta thành Tiểu tam... Chu Phàm cảm thấy tim mình thắt lại, hắn cả giận nói:
- Lý Cửu Nguyệt, ngươi có thể đừng nói nữa không.
- Được, ngươi nói ta nghe.
Lý Cửu Nguyệt không dám ngắt lời nữa.
- Ta muốn hỏi là, ngươi nói Trùng Nương là song thiên phú quyệt nhân đúng không?
Chu Phàm hỏi.
- Đúng, cái này thì ta không dám nói bậy.
Lý Cửu Nguyệt trả lời.
- Nhưng song thiên phú quyệt nhân có quá nhiều người mất sớm, thân thể của Trùng Nương không sao chứ?
Chu Phàm hỏi, nếu không hỏi rõ, hắn sẽ luôn đau đáu việc này.
Lý Cửu Nguyệt trầm mặc một chút cười hỏi:
- Chu huynh, ngươi là đang lo lắng cho Trùng Nương à?
- Không nói thì thôi.
Chu Phàm từ xấu hổ chuyển thành giận dữ nói.
- Chu huynh, ngươi không cần lo lắng, vấn đề song thiên phú quyệt nhân của Trùng Nương, lúc nhỏ nàng đã được người nhà ta và người nhà nàng liên thủ giải quyết rồi, nàng đã lớn như vậy, lại không có một chút việc gì.
Lý Cửu Nguyệt cười ha ha nói.
Chu Phàm thở phào, hắn không muốn để ý tới thằng ôn Lý Cửu Nguyệt này nữa, nói:
- Được rồi, cứ vậy đi.
- Đợi đã, Chu huynh.
Lần này là Lý Cửu Nguyệt gọi Chu Phàm lại, hắn nói:
- Chu huynh, chuyến này đi sơn trường thủy viễn, ngươi đi đường cẩn thận, nếu thật sự không được, vậy từ quan đi, theo ta lăn lộn, chẳng phải là tốt hơn à?
- Chờ ngươi dám gặp ta rồi nói sau.
Chu Phàm cười khẩy nói.
- Chu huynh, nể những lời này của ngươi, ta nói với ngươi, ta là đang bận, nếu không ta đã sớm tìm ngươi rồi.
Lý Cửu Nguyệt cười gượng một tiếng nói:
- Nếu không còn việc gì, ngươi gọi lão Vương tới, ta dặn dò hắn vài câu, sau đó ngươi cầm ngọc phù này.
Chu Phàm ừ một tiếng, hắn triệt hồi phù trận mình bố trí, lại ra cửa gọi Vương Hải Đông, sau đó đóng cửa lại cho Vương Hải Đông.
Hắn dỏng tai lắng nghe một chút, phát hiện trong phòng im ắng, chắc là Vương Hải Đông kích hoạt trận pháp, hắn không cố ý nghe lén, chỉ kiên nhẫn chờ ở ngoài phòng.
Một lát sau, cửa phòng mở, Vương Hải Đông đi ra, hắn chắp ta giao hộp cho Chu Phàm, cười nói:
- Chu đại nhân, lúc trước có gì đắc tội, xin tha thứ.
Chu Phàm cũng không có ý trách Vương Hải Đông, dẫu sao đây khẳng định là Lý Cửu Nguyệt bảo Vương Hải Đông lừa hắn.
- Đúng rồi, Chu đại nhân, thiếu chủ chắc đã nói với ngươi, ta cũng sẽ khởi hành tới Hắc Thủy Đô Hộ Phủ, thành lập một cứ điểm thương mậu cho thương hào, không biết thương đội chúng ta có thể đi cùng Chu đại nhân không?
Vương Hải Đông cười hỏi.
Chu Phàm hơi nhướng mày, nếu không có tử địch Chu gia ở bên cạnh rình rập, hắn khẳng định sẽ đồng ý, coi như là Lý Cửu Nguyệt thương đội cho Lý Cửu Nguyệt, nhưng nếu hắn cùng lên đường với thương đội, nói không chừng thương đội sẽ bị hắn liên lụy.
- Thôi, ta đi nhanh, các ngươi không theo kịp đâu.
Chu Phàm lắc đầu nói.
- Vậy thôi.
Trên mặt Vương Hải Đông lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói.
Kỳ thật hắn muốn cùng Chu Phàm tới Hắc Thủy Đô Hộ Phủ, là dặn dò lúc trước của Lý Cửu Nguyệt, sợ ở trên đường Chu Phàm gặp phải nguy hiểm, đương nhiên Lý Cửu Nguyệt cũng nói nếu Chu Phàm không đồng ý, vậy đừng miễn cưỡng.
- Vậy Chu đại nhân trên đường cần dùng gì đều có thể tìm ta hỗ trợ, bất kể là vật phẩm hay là nhân thủ thương hào chúng ta đều có thể nghĩ biện pháp.
Vương Hải Đông chỉ có thể tận lực cung cấp trợ giúp.
- Nếu cần ta sẽ nói.
Chu Phàm nói.