Chương 2306 - Đối thủ là thuyền
Mặt Chu Phàm lộ dị sắc, hắn không ngờ Anh Cửu lại đoán được,
- Ngươi đoán được rồi, vậy vì sao vẫn tiếp tục giao dịch?
Theo hắn nghĩ, nếu Anh Cửu đoán được, vậy chắc sẽ từ bỏ giao dịch mới đúng.
Giống như Anh Cửu đã nói, nói chung giao dịch đã thành lập, cho nên Chu Phàm thản nhiên thừa nhận.
- Thì ra đúng là như vậy.
Anh Cửu thấy Chu Phàm thừa nhận, nàng không lộ ra bất kỳ vẻ phẫn nộ nào, nụ cười càng lúc càng sáng lạn,
- Bởi vì đối thủ của ta chưa bao giờ là ngươi, mà là thuyền.
- Nếu thuyền không tham dự vào, vậy tất cả mọi chuyện sẽ biến thành không thú vị.
- Nếu chỉ là ngươi dựa vào dũng khí của mình, đáp ứng, vậy ta mới cảm thấy thất vọng.
Chu Phàm nhìn Anh Cửu hơi nhíu mày nói:
- Nhưng thuyền đã nói ta ăn trái cây vào sẽ không sao, không phải là ngươi thua à?
- Vẫn chưa bắt đầu, sao ngươi cho rằng ta sẽ thua?
Anh Cửu cười nói:
- Ngươi chắc sẽ không cho rằng thuyền là vạn năng chứ?
- Nếu nó thực sự không gì không làm được, vì sao những người dẫn dắt chúng ta cùng với người lên thuyền này như ngươi phải hợp lực thôi động chiếc thuyền này đi tới?
- Vì sao nó vẫn không thoát khỏi được không gian này?
Chu Phàm vẫn bảo trì bình tĩnh nói:
- Thuyền đương nhiên không phải không gì không làm được, nhưng nó mạnh hơn ngươi, ta cũng tin nó.
Thuyền đối với hắn là có mục đích của mình, trước khi mục đích chưa thực hiện được sẽ không để hắn chết đi.
Chỉ cần thuyền mạnh hơn Anh Cửu, vậy đủ rồi.
- Ngươi đã dám dùng mạng của mình đến cược, vậy vì sao ta không dám dùng trái cây này để cược?
Anh Cửu cười nói:
- Nói chung trái cây này để trong tay ta lâu như vậy, ta cũng không dùng được nó, nó đối với ta mà nói giống như gân gà.
- Ta cũng muốn xem thuyền sẽ bảo ngươi không chết thế nào?
- Có một chuyện ta vẫn chưa rõ, ngươi đã đoán được ta đáp ứng việc này là vì thuyền hứa gì đó, vì sao vẫn lấy ra Vương Chi Ngụy Tưởng làm điều kiện ngoại ngạch?
Chu Phàm khó hiểu hỏi.
Chu Phàm cảm thấy Anh Cửu hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.
- Bởi vì đây là mồi.
Anh Cửu chậm rãi nói:
- Ta không dám khẳng định, ngươi có thật sự sẽ vì cứu nữ nhi của mình mà nguyện ý đánh cuộc một phen không, ta cần cộng thêm Vương Chi Ngụy Tưởng mà ngươi hi vọng có được để áp đảo do dự trong lòng ngươi.
Cọng cỏ cuối cùng ép chết lạc đà à... Chu Phàm im lặng, nhưng cho dù Anh Cửu không cộng thêm Vương Chi Ngụy Tưởng, hắn cũng sẽ vì Mộng Mộng mà mạo hiểm cược một phen.
- Tuy Vương Chi Ngụy Tưởng đối với ta mà nói có ý nghĩa không tầm thường, nhưng hiện tại nó đối với ta chỉ là một vật kỷ niệm mà thôi, nếu ngươi có thể sống sót, tặng cho ngươi thì có sao?
Anh Cửu hào phóng nói.
Sau khi Chu Phàm làm rõ, hắn nhướng mày nói:
- Bởi vì không biết ta có chết hay không, ngươi trước tiên cứu Mộng Mộng đã, rồi ta sẽ ăn trái cây đó, không có vấn đề gì chứ?
- Đương nhiên không có vấn đề, dẫu sao vạn nhất nếu ngươi ăn trái cây vào mà chết, tiểu Mộng Mộng nói không chừng không thể xuất hiện ở trên thuyền, đến lúc đó ta cũng không thể thực hiện lời hứa cứu Mộng Mộng, vậy chính là vi phạm lời thề, đối với ta mà nói cũng là một chuyện rất phiền.
Anh Cửu cười nói.
- Hiện tại nên làm như thế nào?
Chu Phàm hỏi.
- không phải Thuyền có thể giúp ngươi ngươi truyền tống người phụ tá đến bên cạnh ngươi à? Sau khi ngươi ra ngoài, truyền tống tiểu Mộng Mộng đến bên cạnh ngươi, sau đó...
Anh Cửu nói xong, nàng từ trong sương mù chộp tới một túi trữ vật màu bạc, ném cho Chu Phàm,
- Thứ trong đây là ta chuẩn bị dùng để cứu tiểu Mộng Mộng, ngươi giúp ta mang ra ngoài, đưa tiểu Mộng Mộng tới bên cạnh ngươi, để ta phụ thân, tất cả chuyện về sau giao cho ta làm.
- Được.
Chu Phàm nhìn túi trữ vật,
- Ngươi thề đi.
Thề phương pháp vật chứa không có vấn đề, thề trong túi trữ vật không có cạm bẫy, thề lần phụ thân này trừ cứu tiểu Mộng Mộng ra thì không được làm chuyện gì khác.
Anh Cửu ngoan ngoãn dựa theo những gì Chu Phàm nói thề với thuyền cùng với thề với đạo tâm của mình.
Đợi sau khi Anh Cửu lập xong lời thề song trọng, Chu Phàm mới yên tâm,
- Việc này không nên chậm trễ, đưa ta ra ngoài, ta sẽ gọi ngươi phụ thân.
Anh Cửu chỉ búng tay một cái, Chu Phàm hóa thành sương mù tản đi, Chu Phàm vừa rời đi, Mộng Mộng cũng rời đi, trên mặt nàng nở nụ cười tà dị nhìn giáp bản:
- Thuyền, trận đầu bắt đầu, có khả năng rất lớn là ta sẽ thua, nhưng ngươi thật sự có lòng tin nhất định thắng được ta sao?
- Một ván bài, chưa tới cuối cùng, ta có thể có cơ hội lật bàn.
Trong nháy mắt Chu Phàm mở mắt tỉnh lại, bên ngoài vẫn là một mảng đen xì, hiển nhiên chưa tới hừng đông.
Chu Phàm ngồi dậy châm đèn, trước tiên thực thể hóa túi trữ vật từ trong không gian mang ra, hắn không thể mở túi trữ vật, nhưng Anh Cửu đã lập lời thề, hắn tự thấy là không có vấn đề, buông túi trữ vật.