Chương 2307 - Đối thủ là thuyền (2)
Mang tới ngọc phù hình chữ nhật, hắn kích hoạt, hiện tại là đêm khuya, Lý Cửu Nguyệt có thể đang ngủ, hắn kiên nhẫn chờ.
- Chu huynh, có phải tìm được biện pháp không?
Đợi một lúc, thanh âm của Lý Cửu Nguyệt mới từ trong ngọc phù hình chữ nhật truyền.
- Lý huynh, ta quả thật đã nghĩ ra biện pháp, lát nữa có thể Mộng Mộng sẽ biến mất trước mắt các ngươi, các ngươi đừng hoang mang, càng đừng vì vậy mà làm chuyện gì, chỉ cần chuyện được giải quyết, Mộng Mộng sẽ được đưa về.
Chu Phàm nói.
Nếu hắn không nhắc trước, cứ vậy nhờ thuyền giúp hắn truyền tống người phụ tá Mộng Mộng này tới, Trùng Nương khẳng định sẽ sợ hãi, cho nên hắn cần nói rõ với Lý Cửu Nguyệt trước.
- Mộng Mộng sẽ biến mất, sao có thể như vậy được...
Lý Cửu Nguyệt giật mình.
- Ngươi có thể coi đó là một loại bí thuật vô cùng lợi hại, lợi dụng kết nối huyết mạch giữa ta và Mộng Mộng, Mộng Mộng biến mất ở bên các ngươi, nhưng kỳ thật là đến bên cạnh ta.
Chu Phàm nửa thật nửa giả nói.
- Thế gian còn có thuật pháp như vậy à?
Lý Cửu Nguyệt có chút không thể tin nói khẽ.
- Ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ không dùng loại biện pháp này để cướp đi Mộng Mộng.
Chu Phàm cho rằng Lý Cửu Nguyệt là đang lo lắng cướp đi Mộng Mộng,
- Hiện tại cứu Mộng Mộng mới là quan trọng nhất, chuyện còn lại, chúng ta để sau hẵng nói.
- Được, Chu huynh, ta biết rồi, chỉ là biện pháp bên ngươi nghĩ đến là biện pháp gì? Có An toàn không?
Lý Cửu Nguyệt hỏi.
Chu Phàm lại nói qua một chút về biện pháp, đồng thời bảo đảm an toàn tuyệt đối.
- Chu huynh, ngươi từ đâu tìm được người có thể cứu Mộng Mộng?
Nghe xong Lý Cửu Nguyệt nghe xong liền hỏi:
- Hắn cần chúng ta trả giá gì? Ngươi đừng chuyện gì cũng ôm một mình, ta và... Trùng Nương sẽ nghĩ cách giúp ngươi.
- Ngươi không cần lo lắng, đây là một trưởng bối trong chúng ta.
Chu Phàm khẽ cười nói:
- Hắn vừa hay đi ngang qua Hắc Thủy Đô Hộ Phủ, ta nhờ hắn giúp đỡ, hắn nói hắn có biện pháp, không cần phải trả giá quá lớn, chỉ là nợ một nhân tình rất lớn, nhưng ta sẽ nghĩ cách trả lại.
- Chu huynh, thật sự giống như ngươi nói sao?
Lý Cửu Nguyệt vẫn có chút không thể tin được, bởi vì thế này không khỏi quá đúng dịp.
- Đương nhiên là như vậy.
Chu Phàm nói:
- Lý Cửu Nguyệt, ngươi từ khi nào lại biến thành dong dài như vậy? Chẳng lẽ ngươi ngay cả ta cũng không tin sao?
- Chu huynh, không phải ta không tin ngươi, chỉ là ta sợ ngươi vì cứu Mộng Mộng phải trả giá quá lớn...
Lý Cửu Nguyệt giải thích.
- Được rồi, ta không sao, ngươi không cần quá lo lắng, bên ta đã chuẩn bị xong rồi, nói với Trùng Nương một tiếng.
Trong lòng Chu Phàm cảm thấy ấm áp, chỉ là loại chuyện này, chỉ có thể do một mình hắn gánh vác, không ai có thể giúp được hắn.
Chu Phàm nói vài câu với Lý Cửu Nguyệt rồi vội vã ngắt trò chuyện.
Hắn nhìn Tiểu Muội, Tiểu Quyển và Mặc Mặc đã bị hắn đánh thức ở trong phòng.
- Lát nữa bất kể phát sinh chuyện gì, các ngươi đều không được làm bừa, cứ ở một bên nhìn là được.
Chu Phàm dặn dò.
Ba đưa đều gật đầu.
Chu Phàm không để ý tới Tiểu Muội, Tiểu Quyển và Mặc Mặc nữa, mà là đi ra, bắt đầu bố trí mấy tầng phù trận ngăn cách thanh âm cùng với phòng ngự ở trong viện lạc.
Cho dù Anh Cửu nói sẽ không gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, dẫu sao nơi này chính là Đại Đô Hộ Phủ, có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì đều sẽ dẫn tới rất nhiều sự chú ý.
Sau khi bố trí xong phù trận, Chu Phàm quay về trong phòng, hiện tại hắn chỉ hi vọng truyền tống của thuyền là không hạn chế cự ly, nếu không hắn ở tít tận Hàn Bắc Đạo, Mộng Mộng cũng không biết ở góc nào của Đại Ngụy.
Nếu không thể truyền tống tới đây, vậy hắn chỉ có thể tận lực đi một chuyến.
Chu Phàm không nghĩ nhiều, mà là bắt đầu yên lặng gọi tên của thuyền ở trong lòng, bảo nó hỗ trợ giúp mình đưa người phụ tá Mộng Mộng này tới.
Trong phòng sinh ra một dòng sương mù màu xám, sương mù rất nhanh liền huyễn hóa ra một đứa trẻ được bọc trong áo bông đỏ vàng.
Chu Phàm vội vàng vươn tay ra tiếp lấy đứa trẻ sắp rơi xuống đất.
Tiểu Quyển hô khẽ một tiếng, nàng nhìn đứa trẻ Chu Phàm ôm trong lòng, mặt lộ vẻ ngỡ ngàng nói:
- Chủ nhân, ngươi ở sau lưng ta làm loạn ở bên ngoài lúc nào vậy, hài tử không ngờ cũng làm ra được, còn lớn như vậy nữa.
Chu Phàm lườm nàng một cái, Tiểu Quyển vội vàng ngậm miệng lại, vừa rồi Chu Phàm nói không cho bọn họ lộn xộn cũng không cho bọn họ nói lung tung.
Tiểu Muội và Mặc Mặc ngược lại rất nhu thuận đứng đó.
Chu Phàm không trách cứ Tiểu Quyển, hiện tại hắn vẫn có rất nhiều việc cần hoàn thành, tốt nhất có thể hoàn thành trước hừng đông, nếu không trời mà sáng sẽ rất bất tiện.
Hắn lại ở trong lòng gọi tên của Anh Cửu.
Chỉ trong nháy mắt, nhân hồn của hắn về tới hồn hải của mình, thân thể hắn bị một dòng phân hồn của Anh Cửu chiếm lấy.