Chương 2308 - Mẹ ngươi là ai
Anh Cửu quan sát phòng một chút, tầm mắt của nàng hạ xuống trên người bọn Tiểu Muội, hiện lên nụ cười tà dị đó.
Chu Phàm chưa từng ai cười tà dị như vậy, Tiểu Quyển ngây ra một thoáng, run lẩy bẩy, chui vào trong lông chó của Tiểu Muội.
Mặc Mặc không có nhiều phản ứng, chỉ khó hiểu nhìn phụ thân của mình.
Lông chó của Tiểu Muội hơi dựng đứng lên, nhưng nó vẫn nhớ kỹ lời nói của Chu Phàm, không làm chuyện gì.
Anh Cửu trước tiên là nhìn Tiểu Muội, nàng cười nói:
- Con chó thú vị, không ngờ dùng Yểm Linh làm thân thể, ngươi là ai vậy?
- Ngươi dường như đã lâm vào ngủ say, nói không chừng ta trước kia cũng biết ngươi.
Nàng lại nhìn về phía Mặc Mặc, ồ một tiếng nói:
- Tiểu gia hỏa nhân long hỗn huyết, còn là hỗn Long Thần Huyết, ngươi khẳng định là Chu Mặc Mặc, mẹ của ngươi là ai? Chắc không phải là...
Nàng bật cười, trong tiếng cười tràn ngập vẻ giễu cợt,
- Chu Phàm, ngươi chắc không phải là ngủ với người dẫn dắt tự xưng là vạn long chi chủ đó chứ?
Sắc mặt Chu Phàm ở trong Nhân Hồn Hải tối sầm lại, hắn nói:
- Đừng nhiều lời, mau chóng bắt đầu đi.
- Gấp cái gì?
Anh Cửu nhìn về phía Tiểu Quyển thò ra nửa cái đầu, nàng ồ một tiếng nói:
- Đây là Khiển Quyển Phát, nhưng kỳ quái thật, năng lực của tiểu gia hỏa này có chút đặc thù...
- Nàng từng ăn Vận Luân Bào Bào Quả.
Chu Phàm giải thích.
- Vận Luân Bào Bào Quả à, thì ra là như vậy, quả nhiên thú vị, không ngờ thông qua quyệt thực bình thường may mắn đạt được năng lực như vậy.
Lúc này Anh Cửu mới bừng tỉnh đại ngộ, nàng không nhìn ba đứa trong phòng nữa, mà là hướng ánh mắt tới trên người Mộng Mộng.
Thời gian phụ thân của nàng có hạn, nàng chỉ nhẹ nhàng vươn tay trái, Mộng Mộng bồng bềnh trong không trung, áo bông đỏ vàng bọc lấy nàng rơi xuống đất.
Anh Cửu lại vươn tay phải, túi trữ vật trên bàn bay về phía nàng, rơi vào tay nàng, trong túi trữ vật màu bạc bay ra hai hòn đá màu vàng.
Nàng chỉ hơi nghiêng đầu, sau đó ngón tay vẽ hờ trong không trung, xuất hiện hai đạo phù văn màu vàng, phù văn bọc lấy hai hòn đá màu vàng, hòn đá đang không ngừng tách ra quang lạp màu vàng.
Quang lạp màu vàng tràn ngập trong không trung.
Anh Cửu vẫn đang không ngừng vẽ bùa, từng đạo phù văn màu bạc hình thành, dung hợp với quang lạp màu vàng.
Chu Phàm ở trong Hồn hải nhìn cũng không hiểu, chỉ kiên nhẫn chờ.
Cho đến khi trong không trung có mấy chục đạo phù văn bồng bềnh, quang lạp màu vàng cũng hoàn toàn dung nhập vào trong phù văn màu bạc, phù văn màu bạc lượn lờ chuyển động quanh Mộng Mộng.
Mộng Mộng không khóc, nàng chỉ cảm thấy thú vị thử bắt lấy những phù văn màu bạc bay quanh nàng, chơi rất vui vẻ.
Anh Cửu búng ngón tay, trong túi trữ vật có quang mang màu đen bay ra, hóa thành hai hạt châu lưu ly màu đen.
Anh Cửu nhìn nhìn hạt châu, khẽ cười nói:
- Đây là Nạp Linh Châu, linh tài rất quý giá hiếm có, tiện nghi cho tiểu gia hỏa ngươi, sau này phải cảm tạ ta đó.
Anh Cửu nhắm hai mắt lại, Hồn lực cường đại của nàng lan ra, tóm lấy tất cả phù văn màu bạc, đánh vào trong hai hạt châu lưu ly.
Hai hạt châu lưu ly tỏa ra quang mang vàng bạc rực rỡ.
Chu Phàm có thể cảm thấy Hồn lực của Anh Cửu yếu đi rất nhiều, nếu hắn muốn, tùy thời đều có thể đoạt lại thân thể của mình, đương nhiên hắn không dám làm như vậy.
Anh Cửu mở mắt ra, nàng bắt lấy hai hạt châu lưu ly, quan sát một lúc, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ hài lòng.
Nàng vươn tay trái, nhẹ nhàng vạch vào ngực Mộng Mộng, ngực Mộng Mộng bị mở ra một lỗ hổng, máu đỏ từ trong bắn ra.
Chu Phàm có chút đau lòng, khóe mắt giật giật, nhưng vẫn không dám hé răng, hắn biết chắc là đã đến trình tự cực kỳ mấu chốt.
Mộng Mộng đã giác tỉnh Minh Tức Nghịch Luân Thể, lỗ máu ở ngực này lại không khép lại, khiến nàng đau đến khóc oa oa.
Bên kia ba đứa đều ngỡ ngàng nhìn nhau, không dám quấy rầy.
Vết máu ở ngực không liền lại, tất nhiên bởi vì Anh Cửu động tay động chân, sắc mặt của nàng biến thành ngưng trọng hiếm có, tay phải bắt lấy hai hạt châu lưu ly đen, chậm rãi đưa tới gần ngực Mộng Mộng.
Máu đỏ tràn ra nhỏ lên trên hạt châu lưu ly, bị máu tươi kích thích, hai hạt châu tan ra thành quang mang ba màu vàng bạc đen, ùa tới thân thể của Mộng Mộng.
Quang mang ba màu điên cuồng thuận theo vết máu ở ngực chui vào, Mộng Mộng lại khóc càng lợi hại hơn.
Nếu không phải phù trận ngăn cách, tiếng khóc này sợ rằng đã khuếch tán ra toàn bộ Đại Đô Hộ Phủ.
Chu Phàm chỉ nhíu mày nhìn.
Chỉ duy trì thời gian mấy hơi thở, quang mang ba màu vàng bạc đen đã hoàn toàn tiến vào trong thân thể của Mộng Mộng, thân thể nàng hiện ra phù văn hai màu vàng bạc, trong phù văn có dây nhỏ màu đen nối với nhau.
Dị trạng như vậy rất nhanh liền nhạt đi, biến mất.
Anh Cửu ôm Mộng Mộng, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng rạch lên vết máu ở ngực, vết máu liền lại.
Hai mắt nàng lờ mờ có phù văn huyền ảo sinh thành, nàng nhìn chằm chằm vết máu của Mộng Mộng.