Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1623 - Chương 2309 - Ăn Quả

Chương 2309 - Ăn quả
Chương 2309 - Ăn quả

- Làm sao vậy? Thành công rồi à?

Chu Phàm mở miệng hỏi.

- Đương nhiên là thành công.

Anh Cửu vẫn nhìn chằm chằm vết máu đang liền lại của Mộng Mộng, nàng bỗng nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị,

- Được rồi.

Phân hồn của Anh Cửu rất nhanh liền rời đi.

Chu Phàm khôi phục khống chế đối với thân thể, hắn ôm Mộng Mộng, tay chân luống cuống khoác lại áo bông đỏ vàng cho nàng, để tránh nàng bị thời tiết lạnh ảnh hưởng.

Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Mộng Mộng, sau đó rụt rè rót chân khí vào, kiểm tra thân thể cho Mộng Mộng.

Chỉ là rất nhanh hắn lại nhíu mày, thân thể của Mộng Mộng rất khỏe mạnh, hắn không kiểm tra được gì.

Anh Cửu dường như không lưu lại bất kỳ thứ gì trên người Mộng Mộng.

Có điều Anh Cửu nói phương pháp vật chứa đã thành công, chắc không có vấn đề gì mới đúng.

Đây chính là đã lập lời thề, nếu thực sự xảy ra vấn đề, Anh Cửu khẳng định không được yên lành.

Chu Phàm cúi đầu nhìn Mộng Mộng, hắn thở dài một tiếng, người làm cha mẹ thật sự không dễ dàng.

Hắn không nghĩ nhiều, nhờ thuyền giúp hắn dưa Mộng Mộng về.

Mộng Mộng rất nhanh liền hóa thành sương mù màu xám tản đi.

Mộng Mộng được đưa về không bao lâu, Lý Cửu Nguyệt liên lạc với Chu Phàm.

- Chu huynh, Mộng Mộng đã trở lại, chuyện thành công rồi à?

Lý Cửu Nguyệt hỏi.

- Chắc là thành công rồi.

Chu Phàm nói:

- Nhưng vẫn cần quan sát thêm, các ngươi chiếu cố tốt cho Mộng Mộng.

- Nhưng chúng ta không phát hiện Mộng Mộng có gì khác lúc trước.

Lý Cửu Nguyệt không nhịn được nói.

- Các ngươi yên tâm đi, thuật pháp này rất huyền ảo, thủ đoạn bình thường căn bản không kiểm tra được...

Chu Phàm nói vài câu an ủi, hắn ngắt liên hệ với Lý Cửu Nguyệt.

Hắn không thể nói tỉ mỉ với Lý Cửu Nguyệt.

Hắn không muốn lãng phí cơ hội mỗi tháng có thể chủ động tiến vào thuyền một lần, mà là kiên nhẫn đợi cho tới đêm khuya, mới nằm xuống giường ngủ.

Đợi sau khi hắn xuất hiện ở trên thuyền liền nhìn thấy Anh Cửu đang cười.

Anh Cửu nhìn Mộng Mộng trong nôi,

- Phương pháp vật chứa của ta đã giải quyết vấn đề của nữ nhi ngươi một cách hoàn mỹ không tỳ vết, ta đã hoàn thành lời hứa, tới lượt ngươi.

Chu Phàm hơi nhướng mày, hắn vẫn muốn hỏi thêm một số chuyện, nhưng Anh Cửu đã mở miệng trước:

- Ta sẽ không nói gì nữa, ngươi muốn nói gì với ta, cũng phải đợi sau khi ngươi sống sót mới có tư cách.

Chu Phàm không hỏi nữa, hắn nhìn về phía trái cây đặt trong đĩa bạch ngọc trên bàn vuông, trái cây tối nay lại thay đổi một loại hình thái, quả tròn màu chàm, trên thân quả có tuyến đan xen.

Anh Cửu từng nói, trái cây này là có thể ăn ở trên thuyền, vậy hắn cũng chỉ có thể ăn ở đây, vả lại cho dù hắn mang ra ngoài, cũng không thể giấu giếm không ăn, đây là lực ước thúc của giao dịch.

Hắn đi tới, cầm trái cây lên, thấp giọng hỏi:

- Thuyền, nàng thật sự hoàn thành lời hứa rồi chứ?

Hắn vẫn có chút lo lắng, nhưng thuyền đã cho hắn câu trả lời khẳng định.

Anh Cửu ở bên cạnh nhìn, mắt nàng ánh ra quang mang tà dị, trong lòng nàng lờ mờ trở nên hưng phấn.

- Thuyền, thứ này thật sự sẽ không độc chết ta chứ?

Chu Phàm lại lo lắng hỏi.

Anh Cửu cả giận nói:

- Đừng nhiều lời, mau ăn đi, cho dù có độc, ngươi cũng phải ăn, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể vi phạm ước định đã giao dịch à? Có cần ta giúp ngươi không?

Anh Cửu thực sự chờ tới bực mình rồi.

Thuyền lại cho câu trả lời khẳng định, Chu Phàm cười khổ một tiếng, hắn cũng biết hắn không thể đổi ý, hắn há miệng, cắn quả tròn màu chàm, sau đó chậm rãi nhai nuốt.

Nếu miệng hắn đủ lớn, hắn chỉ mong nuốt vào cả quả, nhưng trái cây này không cần, hắn không thể một ngụm nuốt hết, chỉ có thể tách ra ăn.

Thịt quả ngọt lành, Chu Phàm vẫn thấp thỏm bất an.

Từ khi Chu Phàm cắn miếng thứ nhất, Anh Cửu đã cười ha ha, nàng không thúc giục Chu Phàm nữa, để mặc Chu Phàm chậm rãi ăn.

Tiếng cười này khiến trong lòng Chu Phàm càng khẩn trương hơn, nhưng hắn đã không còn đường lui, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ, ăn vào cả quả.

Cho dù chết, ta cũng không làm ma đói. Sau khi hắn ăn trái cây, vội vàng vận chuyển công pháp, kiểm tra thân thể của mình.

Anh Cửu vẫn đang phát ra tiếng cười cực kỳ khó nghe đó.

Nếu có thể, Chu Phàm hi vọng nhổ ra tất cả thịt quả đã ăn vào, nhưng rất nhanh hắn liền biến sắc, thịt quả đó đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn muốn cố nôn ra cũng không thể.

- Thứ này sẽ phát tác lúc nào?

Chu Phàm mở mắt gấp giọng hỏi.

- Sắp rồi, không cần vội.

Anh Cửu phát ra tiếng cười quái đản, nói:

- Sắp rồi, nhanh thôi, ngươi sẽ biết, ngươi là người thứ ba mươi bảy trước mắt mà ta biết đã ăn trái cây này, ba mươi lăm người trước ta đều chết rồi, ngươi còn không mau gọi thuyền cứu ngươi?

- Thuyền, ngươi đừng hại ta.

Chu Phàm thở dài một tiếng nói.

Nhưng thuyền không hè đáp lại.

Qua một hồi lâu, tiếng cười chói tai khó nghe đó của Anh Cửu cuối cùng cũng ngừng lại, nàng bắt đầu dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn Chu Phàm.
Bình Luận (0)
Comment