Chương 2349 - Cựu mộng
Khi hắn mở mắt, hai loại ký ức hoàn toàn khác nhau ùa vào trong đầu, hắn giống như có hai nhân sinh khác nhau vậy.
Hắn ngồi dậy, đầu mê man, vẫn hơi đau, hắn đang tiêu hóa hai loại ký ức khác nhau, qua một hồi lâu hắn mới phân biệt ra loại ký ức nào là thật, loại ký ức nào là ký ức giả nằm mơ.
Hắn nhớ lại mình là Chu Phàm, đây là mộng cảnh Quỷ Mộng Kiếp Lực mang đến sao?
Khi Chu Phàm nghĩ như vậy, hắn bắt đầu quan sát phòng.
Bên kia giường là một chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt nến, cốc nước, còn có một giá sách cần, trên giá sách là mấy quyển sách rất dày.
Cạnh tường ở cuối giường thì đặt tủ quần áo gỗ lim hai cửa.
Cửa sổ trước bàn gỗ là trời xám âm u, khiến cho trong phòng lộ ra có chút tăm tối.
Ký ức mộng cảnh giả dối đó nói hắn là con trai của chủ nhân căn nhà này, chủ nhà cũng là cha mẹ hắn đã ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ còn lại một mình hắn.
Bố trí quen thuộc trong căn phòng cùng với ký ức khiến Chu Phàm giật mình.
Hắn nhớ lại đây là đâu, đây là dạng ác mộng gì vậy.
Khi hắn ở Thiên Lương Lý, từng cùng bọn Lý Cửu Nguyệt, Yến Quy Lai tiến vào một nơi tên là Bích Hồ Sơn Trang chấp hành nhiệm vụ, không ngờ là cạm bẫy mà những người đeo mặt nạ đó... Cũng chính là Thiên Quyệt Minh bố trí, bọn họ gặp phải Mộng Ngẫu.
Mộng Ngẫu sẽ khiến người ta tiến vào trong ác mộng, lúc trước hắn đã đáp ứng Yên Chi, dùng Bổ Mộng Châu để bắt giữ Mộng Ngẫu, đây là ác mộng thứ nhất đã trải qua khi hắn bị Mộng Ngẫu kéo vào ác mộng.
Nói cách khác ác mộng thứ nhất của Quỷ Mộng Kiếp Lực mà hiện tại hắn trải qua trùng với ác mộng của Mộng Ngẫu, có lẽ là bởi vậy, ký ức của hắn mới khôi phục.
- Đây là nhờ Minh Minh Chi Trung Tự Hữu Thiên Ý à?
Chu Phàm có chút kinh ngạc nghĩ, nếu không có vật thể sáu mặt đó, hắn có thế nào cũng không thể trải qua ác mộng mà mình đã từng có.
Khi hắn đang suy tư, cảm thấy mí mắt không mở ra nổi, hắn muốn ngủ, thế là liền nằm xuống, nếu hắn nhớ không nhầm, trong phòng chắc sẽ vang lên tiếng tạch tạch quái dị.
Trong phòng rất nhanh vang lên hai tiếng tạch tạch.
Quả nhiên là vậy, Chu Phàm chỉ bình tĩnh mở mắt, ngồi dậy, sau đó lại nằm xuống, hắn không muốn phá tiến độ của mộng cảnh, bởi vì nếu vậy có lẽ chuyện sẽ không khống chế được, hắn quyết định vẫn làm như lúc trước đã trải qua mộng cảnh.
Sau khi tiếng tạch tạch vang lên khắp nơi, hắn vẫn lên tiếng hỏi một câu:
- Là ai?
Hắn vẫn giống như lần trước, xuống giường nhìn gầm giường, gầm giường đương nhiên không có gì.
Sau khi tiếng tạch tạch vang lên năm lần, tủ quần áo lung lay, Chu Phàm đi đến bên cạnh bàn cầm lấy nến, bước về phía tủ quần áo, mở tủ, trong tủ cũng không có gì.
Hắn lại giả vờ muốn mở cửa đi ra, cửa cũng giống như lúc trước mở ra, hắn quay đầu nhìn gương cao bằng nửa người, bên trong gương không có gì, không chiếu ra hắn.
Nhưng hắn lại không hoảng chút nào, tất cả đều nằm trong dự liệu.
Nhìn gương xong, hắn ngẩng đầu.
Trên trần nhà không biết từ lúc nào xuất hiện vô số tay đứt đang bò, tay đứt tái nhợt không máu thỉnh thoảng lại gõ vào trần nhà bằng gỗ, phát ra tiếng tạch tạch.
Chu Phàm chỉ bình tĩnh nhìn, hắn mở cửa rời khỏi.
Hắn bắt đầu đi xuống thang gác gỗ, thang gác uốn lượn xoay tròn đi xuống, tối không nhìn thấy gì.
Hắn nhớ thang gác rất sâu, phải đi rất lâu, đồng thời còn có một loại cảm giác bị nhìn trộm, lúc ấy hắn đã sợ muốn chết.
Hắn đi một lúc, lại đi lên, nhưng đi mãi không tới cuối, hắn lại bắt đầu đi xuống, tất cả giống như mộng cảnh đã trải qua trước kia vậy.
Đi rất lâu, thang gác mới đến cuối.
Xung quanh là một mảng đen xì, tối tới ngay cả bản thân hắn cũng không nhìn thấy, hắn vươn tay trái ấn vào chân đèn ở vách tường bên trái như trong ký ức.
Tạch một tiếng, đèn sáng lên.
Đây là một tầng hầm, mùi máu tươi phả vào mũi hắn.
Trên sàn hai cỗ thi thể đang nằm, một nam một nữ, khuôn mặt già nua máu, đây là 'Cha mẹ' trong ký ức giả dối.
Lúc này ký ức giả của mộng cảnh nói với hắn, đây không phải cha mẹ hắn, có điều quả thật là chủ nhà, nhưng hắn không phải con trai của chủ nhà, hắn là ác quỷ giết chết đôi phu phụ này.
Gương không chiếu ra hắn, đã sớm có nhắc nhở, chỉ có quỷ mới không bị gương chiếu ra.
Ý thức được mình là quỷ, Chu Phàm vẫn mặt không biểu cảm nhìn hai cỗ thi thể trên sàn, hắn không cảm thấy sợ chút nào, nội tâm không hề dao động, thậm chí còn muốn cười.
Hắn giống như nhìn một cố sự cấp thấp không có bất kỳ liên quan gì tới mình, cảm giác nhập vai cơ hồ là bên không.
Mộng cảnh bắt đầu tiêu tán, hắn rơi vào trong hắc ám vô tận.
Khi Chu Phàm lại mở mắt, gió đen đỏ đã phiêu tán, rừng cây dại khôi phục bình tĩnh.
Hắn nội thị phù chủng trong cơ thể, phù chủng Vương Chi Ngụy Tưởng đã có thêm mấy dòng kiếp lực đen đỏ lượn lờ.