Chương 2361 - Tà ác từ nhỏ
Hắn vội vàng hỏi cự ly phải bao xa mới được, sau khi Anh Cửu nói ra đáp án, hắn liền giật mình, bởi vì cự ly khứu giác của Vân Yên Chủ quá khủng bố, có thể bao phủ tới cả một huyện.
Muốn dọn sạch người của một huyện, nào có dễ?
Hơn nữa Vân Yên Chủ sẽ không ngừng di động, cự ly khứu giác của nó cũng sẽ biến động theo, có thể di chuyển người đi đâu?
Biện pháp dọn sạch người của một huyện, khiến Vân Yên Chủ rời đi này, căn bản là không thể được, dọn sạch một huyện không được, chẳng lẽ phải dọn sạch người của một châu? Đây căn bản là chuyện không thể làm được.
- Cho nên ta mới nói khó có thể làm được.
Anh Cửu lắc đầu cười lạnh nói:
- Hơn nữa muốn giám thị nó cũng không thể, nó rất mẫn cảm, đối với nhìn trộm, nó đều sẽ nghĩ cách hủy diệt.
- Trừ biện pháp dọn sạch người, không có biện pháp khác à?
Chu Phàm lại gấp giọng nói.
- Ngươi cho rằng đây là quái quyệt cấp bậc gì?
Anh Cửu liếc Chu Phàm một cái, nói:
- Thực lực của ngươi lại không đủ cường đại để giết nó, dọn sạch là biện pháp tốt nhất rồi, nếu không cũng chỉ có thể đợi.
- Có đôi khi nó ăn nhiều người rồi, sẽ đứng tại chỗ bất động tiêu hóa đồ ăn, nhưng sau khi tiêu hóa xong, sẽ lại tìm kiếm đồ ăn, chờ nó ăn sạch người ở một nơi, nó sẽ không ở lại nơi không có đồ ăn nữa.
Chu Phàm sầm mặt, không phải vài mạng người là có thể lấp đầy bụng của quái quyệt này, nếu không hắn sẽ dùng mạng của tử tù để đổi, nhưng hôm nay quái quyệt đã hủy năm thôn, lại vẫn chưa dừng lại, muốn chờ nó ăn hết một nơi, ai biết được một nơi nó ăn hết là phạm vi bao nhiêu?
Nói không chừng toàn bộ Hắc Thủy Đô Hộ Phủ cũng không đủ cho nó ăn.
Chu Phàm không cam lòng, lại hỏi vài vấn đề, hỏi tới hỏi lui đều muốn tìm ra một biện pháp tốt để khiến Vân Yên Chủ rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra được biện pháp hay.
Hắn lại hỏi thuyền, nhưng thuyền không đáp lại.
Anh Cửu nói:
- Cho dù ngươi là thần, cũng không thể cứu được tất cả mọi người từ trong tay Vân Yên Chủ.
- Cái này thì ta đương nhiên biết.
Chu Phàm thở dài một tiếng nói:
- Nhưng ta ngồi ở vị trí đó, không thể không tận lực đi làm.
- Cho nên mới nói loại người như ngươi chính là đồ ngốc.
Anh Cửu cười khẩy nói:
- Giống như ta trước giờ đều chỉ có một mình một người, người khác không nợ ta, ta cũng sẽ không nợ người khác, ai dám chọc ta, ta giết kẻ ấy, thống khoái biết bao.
- Chẳng lẽ không có bất kỳ người hoặc vật nào đáng để ngươi vướng bận à?
Chu Phàm hỏi.
- Không.
Anh Cửu thản nhiên nói:
- Khi ta sinh ra tiếng khóc đã khó nghe, sau ba tuổi, ngay cả phụ mẫu ta cũng cho rằng ta là một quái thai, quái thai còn đáng sợ hơn quái quyệt.
- Có lẽ bọn họ chỉ là hiểu lầm ngươi.
Chu Phàm do dự một chút nói.
- Không, ngươi sai rồi.
Anh Cửu cười nói:
- Sự thực giống như bọn họ nghĩ, ta chính là một quái thai thay đổi thất thường, làm việc âm ngoan độc ác, khi ta năm tuổi, thiếu chút nữa thì giết chết huynh trưởng đáng thương đó của ta, phụ mẫu ta không chịu được ta nữa, đuổi ta ra khỏi nhà, không cho phép ta trở về.
- Từ ngày đó, ta từ bỏ tính danh bọn họ đặt cho ta, đơn độc một mình, trên thế gian trên thế gian, không biết khoái hoạt tự tại biết bao.
Khóe mắt Chu Phàm giật giật, hắn không nhịn được hỏi:
- Vì sao ngươi lại thiếu chút nữa giết chết huynh trưởng của ngươi.
- Ngươi khẳng định cho rằng là bất ngờ hiểu lầm gì đó.
Anh Cửu cười nói:
- Nhưng ta quả thật muốn giết hắn, bởi vì hắn muốn bóp chết quái thai là ta đây, nếu ta không giết hắn, hắn sẽ giết ta.
Chu Phàm trầm mặc, không biết nên nói gì mới tốt, chẳng trách Anh Cửu lại có tính cách như vậy.
- Ngươi là đang thương hại đồng tình ta à?
Trên mặt Anh Cửu lộ ra nụ cười nói:
- Nhưng ta không cảm thấy có gì đáng thương đáng đồng tình cả, bất kể là huynh trưởng hay phụ mẫu ta, bọn họ đều không nhìn lầm, sự thực chứng minh ta còn hung tàn hơn những yêu ma đó, nếu bọn họ giết ta, nói không chừng thế gian sẽ bớt đi một họa hại, có thể chết ít đi rất nhiều người.
- Nếu bọn họ luôn đối đãi chiếu cố với như thân nhân, nói không chừng hôm nay ngươi sẽ có khác biệt rất lớn với hiện tại.
Chu Phàm không nhịn được nói, kiếp trước hắn từng bắt rất nhiều phạm nhân, sở dĩ không ít phạm nhân bước về phía cực đoan, đó là bọn họ có một thời thơ ấu vô cùng bi thảm.
Thời thơ ấu này đã thành ám ảnh lớn nhất trong lòng bọn họ, ảnh hưởng tới cả đời về sau.
Anh Cửu cất tiếng cười to, tiếng cười rất điên cuồng,
- Có lẽ người khác có thể, nhưng ta thì không, bởi vì ta từ nhỏ đã tà ác, cho dù bọn họ đối đãi tốt với ta, ta cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì.
Chu Phàm lắc đầu, không nói thêm nữa, hắn không biết lời này của Anh Cửu có thể là thật lòng không, nhưng quả thật có một số ít người, từ nhỏ đã chính là hạng người cùng hưng cực ác, từ lúc còn rất nhỏ đã như vậy, cho dù dạy cũng không dạy được.