Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1681 - Chương 2367 - Nó Tới

Chương 2367 - Nó tới
Chương 2367 - Nó tới

Đấy thì tính là biện pháp rắm chó gì... Chu Phàm lặng lẽ oán thầm một câu, hắn hừ một tiếng nói:

- Ngươi tưởng ta là đồ ngốc à? Nếu thuyền không giúp ta, chẳng phải ta sẽ chết chắc rồi?

- Ngươi phải tin tưởng bản thân.

Anh Cửu nói:

- Nếu thuyền không giúp ngươi, cái chết của ngươi cũng có giá trị, chứng minh ngươi ở trong lòng thuyền, không phải quan trọng như ngươi nghĩ.

Chu Phàm không để ý tới Anh Cửu nữa, đây là một chủ ý tồi, hắn không thể lấy mạng của mình ra cược thuyền vào thời điểm mấu chốt có ra tay giúp hắn hay không, loại hành vi tìm chết này quả thực là càn quấy.

Thuyền khẳng định cũng nghe được, nếu hắn thực sự dám làm như vậy, nói không chừng sẽ chọc giận thuyền mà thái độ vốn vẫn có chút mơ hồ.

- Xem ra ngươi không có lòng tin đối với địa vị của mình ở trong lòng thuyền.

Anh Cửu nói:

- Nếu ngươi nguyện ý thử đi làm, ta có thể cho ngươi một kiện chí bảo.

- Ta sẽ không thử như vậy.

Chu Phàm thản nhiên nói:

- Cho dù ngươi cho ta mười kiện chí bảo, ta cũng sẽ không đi cược, nếu ngươi không có cách gì, vậy đừng phiền ta, ta muốn nghĩ biện pháp.

Anh Cửu thấy thái độ kiên quyết của Chu Phàm, nàng chỉ cười nói:

- Ta cũng biết ngươi không thể có gan làm như vậy, về phần biện pháp à, ta đã sớm nói với ngươi rồi, nếu ngươi muốn biện pháp khác, vậy chỉ có thể tự mình nghĩ.

Anh Cửu không lên tiếng nữa.

Một đêm trôi qua.

Chu Phàm vẫn không nghĩ ra biện pháp, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, mặt trời buổi sáng bị mây đen che phủ, hiện tại hắn chỉ có thể hi vọng lần này quan gia có thể cấp lực giống như lần Hồng Não Ma, nếu không thì hỏng rồi.

Hắn không nghĩ nữa, mà là thi triển thân pháp tiến về phía Thất Mộc Lý, trong lòng hắn thầm nghĩ: Hiện tại Thất Mộc Thành thế nào rồi?

...

Sáng sớm không có mặt trời, cũng không có gió tuyết, đại địa hoang dã thủy chung là một mảng trắng xoá.

Khi trời chưa sáng triệt để, Thất Mộc Thành đã biến thành ồn ào.

Nói đúng hơn thì, chắc là đại đa số người ở lại trong thành cả đêm không ngủ, người trong thành đều nghe nói tới chuyện tất cả người của mười thôn đều biến mất.

Khủng hoảng đã sớm bao phủ toàn bộ thành thị, ngày hôm qua, có một nhóm người đã rời khỏi Thất Mộc Thành.

Người Hiện tại vẫn chưa rời khỏi Thất Mộc Thành đều có đủ loại lý do, kỳ thật xét đến cùng cũng là vì sợ, nếu kiên quyết muốn đi, có thể đi rất nhanh.

Sợ hãi do dự đối với tương lai không xác định, khiến bọn họ ở lại tòa thành thị này.

Cho dù quan gia đã nhắc đi nhắc lại về tính nguy hiểm, nhưng bọn họ vẫn do dự.

Cho đến ngày hôm qua khi ban đêm hàng lâm, người trong thành mới ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, nhưng lúc này đã muộn rồi, Âm Ảnh Quái Quyệt ở ngoài hoang dã, khiến cho người thường căn bản không thể đi đường vào ban đêm.

Bọn họ chỉ có thể thấp thỏm bất an qua đêm ở trong thành, thu thập hành lý, chuẩn bị chờ trời vừa sáng, sẽ theo hộ vệ đội tuần tra của Thất Mộc Lý rời khỏi, tiến vào trong hoang dã.

Nhưng cho dù trời đã sáng, không phải nói ra khỏi cửa thành là có thể rời khỏi, không có võ giả quan gia hộ vệ, nhiều người như vậy di chuyển, sẽ chỉ dẫn tới sự ngấp nghé của vô số quái quyệt.

Về phần thương nhân, một số thế gia nhỏ trong thành, đã sớm từ ngày hôm qua được võ giả tư nhân của bọn họ hộ vệ rời khỏi.

Bốn cửa thành đều tụ tập người nhiều không đếm được, người kêu ngựa hí, hỗn loạn ồn ào.

Thất Mộc Lý Nghi Loan Ti, đội tuần tra, Thất Mộc Lý Nha, những cơ cấu quan gia này vào đêm qua đã sớm có chuẩn bị, nhưng nhiều người như vậy muốn di chuyển tới dã ngoại, đủ loại chuyện ập tới, bọn họ muốn chỉnh đốn tốt đội ngũ rồi lập tức xuất phát, căn bản không phải chuyện dễ dàng.

Ở bắc môn, võ giả quan gia đang gân cổ quát mắng, chỉnh đốn đội ngũ, yêu cầu những người này bỏ lại những thứ không cần thiết, vốn từ ngày hôm qua đã phát ra bố cáo, nói với bách tính trong thành có thể mang theo gì, không thể mang theo gì, nhưng vẫn có một số người không biết hoặc là biết nhưng không muốn bỏ lại.

Trừ thứ không cần thiết không thể mang ra, còn có chuyện vụn vặt khác.

Thanh âm của Nam nhân, thanh âm của nữ nhân, tiếng khóc của trẻ con, các loại thanh âm toàn bộ xen lẫn với nhau, nếu không có võ giả hò hét, căn bản khó có thể át đi được những thanh âm này.

Chỉ là bên ngoài bắc môn, đột nhiên đủ loại thanh âm đều ngừng lại.

Giống như bị cảm nhiễm, thanh âm từ ngoài rìa bắc môn truyền tới bên trong, ngay cả trẻ con không hiểu chuyện cũng bởi vì thanh âm tranh cãi ầm ĩ đột nhiên dừng lại mà sợ tới mức không dám khóc nữa.

- Làm sao vậy?

Có người không thể nhìn thấy tình huống ngoài bắc môn sau một thoáng tĩnh lặng, không nhịn được thấp giọng hỏi.

- Nó tới rồi.

Bắc môn đang yên tĩnh lại bộc phát ra sóng âm sợ hãi, tất cả thanh âm xen lẫn lại với nhau, không thể nghe rõ ai đang nói gì.
Bình Luận (0)
Comment