Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1702 - Chương 2388 - Ngươi Dựa Vào Cái Gì Mà Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 2388 - Ngươi dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy
Chương 2388 - Ngươi dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy

Hoa Phi Hoa đương nhiên cũng nhìn ra Chu Phàm là cố ý dẫn hắn ra, nhưng hắn vẫn không chút để ý đi ra, bởi vì ở Đại Ngụy, hắn đương nhiên không tính là tồn tại vô địch, nhưng ở Hàn Bắc Đạo, có tu sĩ nào có thể là đối thủ của hắn?

Hắn không nghĩ ra có bất kỳ đạo lý nào lại phải sợ Chu Phàm?

Nếu là như vậy cũng sợ, vậy sau này hắn đừng làm gì nữa.

- Không ngờ loại người có thân phận như ngươi cũng đi làm dao cho người khác.

Chu Phàm có chút cảm khái nói.

- Đoan Mộc Tiểu Hồng không ở Hàn Bắc Đạo, ngươi lại bỏ thành mà ra, ngươi dựa vào gì mà kiêu ngạo như vậy?

Trên mặt Hoa Phi Hoa lộ ra vẻ khinh thường:

- Ngươi có thể dựa vào gì để thắng ta?

- Vì sao ngươi một mực là người hỏi? Ngươi sợ à?

Chu Phàm cười hỏi lại.

Hoa Phi Hoa bật cười, hắn cười không kiêng nể gì, tuyết trắng rất dày trải trên mặt đất sinh ra hoa muôn hồng nghìn tía.

Hoa nở từng đóa, hoa mọc thành biển.

Băng thiên tuyết địa thành một mảng biển hoa, giống như đông lạnh đã hết, mùa xuân đã tới.

Chu Phàm chỉ còn một chút đất để đứng chân, ngàn vạn đóa hoa đang hấp thu chân nguyên của hắn, hấp thu huyết khí của hắn.

Đây là phù chủng Phệ Linh Chi Hoa của Hoa Phi Hoa, Phệ Linh Chi Hoa vừa nở, tu sĩ tầm thường căn bản khó có thể ngăn cản.

- Ngươi dựa vào gì mà kiêu ngạo như vậy?

Hoa Phi Hoa nhẹ giọng hỏi:

- Nếu không có thư viện, ngươi có tư cách gì làm đối thủ của ta?

Người nên kiêu ngạo là hắn mới đúng.

Chu Phàm nhìn ngàn vạn đóa hoa nở ộ, trên mặt hắn hiện ra nụ cười tà khí quỷ dị.

- Ờ, đúng là hoa nhỏ xinh xắn.

Hắn khen một câu, sau đó hai tay giang ra, để mặc mình ngã vào trong biển hoa nở rộ, lăn qua lăn lại, hắn đang cười khanh khách, trên người dính đầy cánh hoa tươi đẹp.

Phù chủng Phệ Linh Chi Hoa dường như khó có thể mang tới bất kỳ tác dụng gì đối với 'Chu Phàm', bởi vì đây không còn là Chu Phàm, mà là Anh Cửu.

Sắc mặt Hoa Phi Hoa nghiêm lại, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Phụ thân à? Thì ra đây là chỗ dựa của ngươi, nhưng như vậy mà muốn thắng ta sao?

Toàn thân Hoa Phi Hoa hiện ra phù lục hoa văn nhiều tới đếm không hết, hoa trong biển hoa biến thành càng lúc càng rực rỡ, còn lờ mờ mang theo liệt diễm cuồn cuộn, hắn đã dùng tới Liệt Diễm Kiếp Lực của mình.

Thân thể Anh Cửu đang lăn qua lăn lại trên biển hoa bắt đầu nhanh chóng bị hút thành người khô, hỏa diễm đỏ thẫm vẫn đốt cháy nàng, khiến cho nàng phát ra tiếng hét thảm cực kỳ thê lương.

Hoa Phi Hoa hờ hững nhìn, cho đến khi xương cốt ở trong biển hoa lửa bị đốt thành hạt bụi rất nhỏ, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, chỉ là nụ cười còn chưa triệt để hiện lên đã cứng lại.

Ở chỗ đã bị cháy đến cặn cũng không còn đó, hỏa diễm đang nhanh chóng rút đi, cặn xương bay về, hình ảnh thời gian giống như nhanh chóng lùi lại, Anh Cửu lại khôi phục bộ dạng trước đó, nàng cười nói:

- Tới giết ta đi, nếu ngươi không giết được ta, ngươi sẽ phải chết.

Sâu trong lòng Hoa Phi Hoa sinh ra hàn ý khó có thể ức chế, người này là thế nào, vì sao chịu phù chủng Liệt Diễm Kiếp Lực của hắn cũng không chết?

Điều đó là không thể.

Hoa Phi Hoa biết khẳng định là chỗ nào đó xảy ra vấn đề, nhưng hắn có kinh nghiệm phong phú, không hề đình trệ, vươn tay ra tháo xuống lệnh bài màu vàng của mình.

Lệnh bài màu vàng hóa thành một vầng liệt dương màu vàng bốc lên.

- Tung Ảnh Toàn Hiện.

Hoa Phi Hoa lạnh lùng nói.

Quang mang đại thịnh, càn quét tất cả bóng râm, hắn hoài nghi đối phương đã giấu đi bản thể, nếu không thì không thể như vậy cũng không chết.

Anh Cửu chỉ mang theo nụ cười tà dị, nàng nghiêng đầu nhìn liệt dương màu vàng trên đỉnh đầu, khen:

- Tiểu thái dương không tồi, cảm giác ấm áp thật là thoải mái.

Sắc mặt Hoa Phi Hoa khẽ biến, lệnh bài này của hắn không chỉ có thể chiếu ra bóng dáng, còn có thể giết chết đối thủ.

Anh Cửu giống như đi nghỉ trong biển hoa ngày xuân, nàng vươn tay ra hát một đóa hoa, để lên mũi ngửi ngửi,

- Tiểu bối ngươi, cũng chỉ có chút bản sự này thôi à? Mau giết ta đi, tuy hoa này đẹp, nhưng ta đã nhìn chán rồi.

Nàng vừa dứt lời, biển hoa đang nhanh chóng héo rũ.

Sắc mặt Hoa Phi Hoa đột nhiên trở nên tái nhợt, mắt hắn lộ vẻ kinh hãi, hắn sớm đã kết ra kim đan, phù chủng ở trong kim đan, người này xuất thủ thế nào, hắn cũng không nhìn thấy, nhưng có thể làm trọng thương phù chủng của hắn!

Mũ ngọc bích trên đầu hắn tỏa ra từng luồng ánh sáng ngọc bích, chui vào trong miệng mũi hắn, khiến cho sắc mặt của hắn nhanh chóng khôi phục bình thường.

Mũ ngọc bích này là pháp bảo bản mệnh hắn tu thành kim đan luyện chế ra, có thể khiến hắn nhanh chóng khôi phục.

Anh Cửu ngồi khoanh chân, nàng không ra tay nữa.

Hoa lại nở.

Hoa nở thành biển.

Liệt diễm ập về phía Anh Cửu, nhưng lần này lại giống như đánh vào một cái bóng hư ảo, không thương tổn được tới Anh Cửu một chút nào.
Bình Luận (0)
Comment