Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1703 - Chương 2389 - Điên Rồi

Chương 2389 - Điên rồi
Chương 2389 - Điên rồi

Liệt dương trên trời cũng càng lúc càng mãnh liệt, từng đạo kim quang hạ xuống, chỉ là giống như phù chủng, không có bất kỳ tác dụng gì.

- Ngươi cũng chỉ có chút thủ đoạn này thôi à?

Nàng ở ôm bụng cười to, tiếng cười rất chói tai.

Hoa Phi Hoa không cười, hắn tháo lệnh bài màu bạc bên hông xuống, lệnh bài màu bạc hóa thành một đoàn quang mang màu bạc, quang mang rực rỡ tản ra, hóa thành một đạo phù lục huyền ảo.

Định.

Tiếng cười của Anh Cửu đột nhiên dừng lại, nàng cả người cứng đờ, văn lộ màu xám hiện lên trên thân thể nàng, nàng đã thành thạch điêu màu xám.

Hoa Phi Hoa cầm lệnh bài xanh ngọc cuối cùng, lệnh bài hóa thành một con dao nhỏ xanh ngọc phủ kín phù văn.

Chỉ trong nháy mắt là Chỉ trong nháy mắt, hắn đã tới trước thạch điêu màu xám Anh Cửu biến thành, chém ra chín chín tám mươi mốt đao.

Thạch điêu giống như dao cắt đậu hủ, ầm ầm đổ sập.

Vẻ mặt Hoa Phi Hoa đắc ý, con dao nhỏ này có thể trực tiếp công kích nhân hồn, lần này người này còn có thể sống sót sao?

Đá vụn trên mặt đất hơi run run, bay lên, nặn lại thành tượng đá màu xám giống hệt lúc trước.

Tượng đá màu xám mở miệng nói:

- Nào, cắt thêm lần nữa đi.

Khi Hoa Phi Hoa nghe thấy tượng đá mở miệng nói chuyện, dao của hắn không chém xuống nữa, ngược lại là nhanh chóng lui về phía sau, phù lục màu bạc trong không trung hóa thành ngân quang rồi lại hóa thành lệnh bài bay về bên hông hắn.

Liệt dương treo trên trời cũng hóa thành lệnh bài màu vàng bay về phía hắn.

Tượng đá dường như bởi vì lệnh bài màu bạc được thu hồi mà dần dần khôi phục bộ dạng trước đó, Anh Cửu hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm Hoa Phi Hoa.

Vẻ kinh hãi trong mắt Hoa Phi Hoa càng lúc càng đậm, thủ đoạn của người này thật sự quá quỷ dị, làm thế nào cũng không giết được, hắn không dám ở lại, chỉ muốn rời xa người này.

- Ngươi muốn đi à?

Anh Cửu thở dài nói:

- Sao ngươi có thể từ bỏ như vậy?

Hoa trên tuyết nhanh chóng tiêu tán, Hoa Phi Hoa đã từ bỏ, chuẩn bị thu hồi lực lượng của phù chủng.

Nhưng biển hoa đang chậm rãi tiêu tán ngưng kết, Anh Cửu khóc lóc:

- Ngươi thử thêm một lần nữa đi, nói không chừng có thể giết ta đấy, ta van cầu ngươi, ngươi nhất định phải giết ta.

Toàn thân Hoa Phi Hoa run rẩy, hắn lui nhanh hơn, với tốc độ của hắn, vốn nên xuất hiện ở ngoài nghìn trượng thậm chí vạn trượng mới đúng, chỉ là hắn vẫn ở trước người Anh Cửu.

Hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện, hắn căn bản không thể thoát đi, hắn vỗ nhẹ túi trữ vật màu vàng bên hông, một lá cờ phướn màu đen từ trong túi trữ vật bay ra, hai tay hắn liên tục kết ấn, cờ phướn màu đen bao phủ lấy hắn.

Cả người hắn bị cờ phướn cuốn lại, co rút rồi biến mất, nhưng lập tức, cờ phướn lại hiện ra, hắn quay về chỗ lúc trước.

Sợ hãi trong lòng hắn càng lúc càng đậm.

- Ngươi không chịu giết ta à?

Trong mắt Anh Cửu chảy xuống hai hàng lệ,

- Có phải hoa tươi không đủ kiều diễm không? Vậy ta giúp ngươi.

Biển hoa đang ngưng kết lập tức nở rộ, đồng thời mỗi một đóa hoa đều biến thành càng lúc càng lớn, cho đến khi mỗi một đóa hoa đều có thể bọc lấy ba người mới ngừng lại.

- Có phải hỏa không đủ rực không? Ta cũng có thể giúp ngươi.

Biển hoa bốc lên hỏa diễm đỏ thẫm, đã không phân rõ được hoa hay là lửa, hoa lửa dung hợp lại với nhau.

Nhãn cầu Hoa Phi Hoa trợn to, hắn đang thở mạnh, hắn cảm thấy lực lượng của mình dường như bị rút sạch vậy.

- Ồ, còn có mặt trời nữa.

Anh Cửu nói.

Lệnh bài màu vàng bên hông Hoa Phi Hoa bay ra, hóa thành một vầng liệt dương lớn hơn, giống như mặt trời trên cao hạ xuống vậy.

Lệnh bài ngọc bích bên hông hắn bay lên, hạ xuống tay hắn, hóa thành một con dao ngọc bích cường đại.

Anh Cửu bước về phía Hoa Phi Hoa, trên mặt không còn vẻ bi thương, chỉ nở nụ cười tà dị, nàng giang hai tay ra hô lên:

- Nào, giết ta đi, lần này khẳng định có thể.

Hoa Phi Hoa cầm dao, không biết nên để đâu, toàn thân hắn không kìm được mà run rẩy.

Hắn phát hiện Anh Cửu dí đầu vào dao của hắn, nàng hơi cong lưng lại cổ vũ:

- Dùng sức mà chặt, chặt đầu ta xuống, rồi cắt thành mười khối tám khối, nếu không ta không chết được đâu, nhanh, nhanh, nhanh lên.

- Kẻ điên này.

Hoa Phi Hoa rít lên, hắn ném dao xuống,

- Kẻ điên, kẻ điên... Ngươi mau giết ta đi.

Tâm Hoa Phi Hoa sụp đổ rồi, hắn không muốn đối mặt với quái vật này nữa, chỉ cần có thể không phải đối mặt với quái vật này, muốn hắn thế nào cũng được.

Anh Cửu đứng thẳng dậy, nàng lộ ra vẻ cô đơn,

- Phế vật này, đứng yên cho ngươi giết, cũng không dám giết, đồ phế vật.

- Quá chói mắt.

Nàng giơ quyền, đánh nổ mặt trời.

- Quá nhàm chán.

Nàng nói.

Trong nhụy hoa cực lớn có từng ác quỷ bò ra, ác quỷ nhào tới Hoa Phi Hoa, ác quỷ tầng tầng lớp lớp bao phủ thân ảnh của Hoa Phi Hoa.

Hoa Phi Hoa phát ra tiếng hét cực kỳ thê lương, hắn giống như đang ở địa ngục.
Bình Luận (0)
Comment