Chương 2390 - Điên rồi (2)
Khi ảo tượng tản đi, mũ ngọc của Hoa Phi Hoa đã rơi xuống đất tuyết, hai mắt vô thần nhìn bầu trời mờ mịt.
Anh Cửu đi tới rút đao gỉ, cắt đầu hắn xuống.
Hoa Phi Hoa vẫn đang cười, đó là nụ cười thoải mái, hắn cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
Nhưng bởi vì hắn là Bất Tử Cảnh, đầu hắn bị cắt xuống, trong nhất thời vẫn chưa chết, hắn chỉ mở to đôi mắt ngỡ ngàng vô thần.
Anh Cửu giẫm lên đầu Hoa Phi Hoa, chân nàng móc một cái, đầu bay lên, nàng đá cái đầu như bóng cao sử dụng trên đất tuyết.
Nàng lầm bầm hát,
- Phế vật ngay cả lợn cũng không bằng này, chết cũng là chết uổng.
Cho đến khi nhân hồn trên đầu tản đi, nhắm mắt lại, nàng mới dừng chân, lại hung hăng giẫm xuống một cước.
Ầm một tiếng, đầu nổ tung giống như dưa hấu, làm đỏ rực cả đất tuyết.
Chu Phàm ở trong hồn hải nhìn thấy mà khóe mắt giật giật, cho dù cùng là đối thủ, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà có một chút đồng tình nho nhỏ đối với Hoa Phi Hoa.
Thế này đúng là quá thảm, hoàn toàn là chiến đấu nghiêng về một phía.
Trong trận chiến này, tu vi của hắn và Hoa Phi Hoa chênh lệch rất xa, cho dù là Anh Cửu phụ thân ở trên người hắn, cũng không thể kéo Hoa Phi Hoa vào trong ảo tượng cấp độ sâu, khiến Hoa Phi Hoa không thể nhúc nhích.
Nhưng Anh Cửu không hổ là người đầu tiên có được Vương Chi Ngụy Tưởng, sự hiểu biết của nàng đối với Vương Chi Ngụy Tưởng là Chu Phàm không thể tưởng tượng được.
Nàng dùng ảo tượng tầng nông, nhưng là tầng này nối tầng kia, Hoa Phi Hoa ngay cả đối thủ của mình ở đâu cũng không biết, công kích của hắn đều hạ xuống chỗ không người.
Đổi lại là bất kỳ một tu sĩ nào gặp phải người như Anh Cửu, đều sẽ sụp đổ.
Đương nhiên có một số chi tiết, cho dù là người đứng xem như Chu Phàm cũng không thể nhìn rõ, hắn cũng cảm thấy mê hoặc, không biết Anh Cửu là làm được thế nào, hắn chỉ có thể yên lặng nhớ kỹ tất cả, về sau lại suy nghĩ kỹ càng, hắn thu liễm tâm thần, sắc mặt ngưng trọng nhìn động tác của Anh Cửu.
Mời Anh Cửu phụ thân cũng không khó, trước khi hắn tới Hàn Bắc Đạo, đã có ước định phụ thân với Anh Cửu, mấy ngày nay chỉ là xác nhận lại với nàng một chút mà thôi.
Nhưng hiện tại Anh Cửu giúp hắn giết Hoa Phi Hoa, sự ước thúc của Chu Phàm đối với nàng nhỏ đi rất nhiều, chỉ cần không thương tổn tới hắn, nàng có thể làm việc của mình.
Cho nên Chu Phàm mới cảm thấy lo lắng, mời tu sĩ như Anh Cửu phụ thân không phải không có phiêu lưu, có quỷ mới biết nàng muốn làm gì?
Chiến đấu đối với Hoa Phi Hoa mà nói là rất dài lâu, nhưng trên thực tế không tốn bao nhiêu thời gian, cho nên Anh Cửu vẫn còn một chút thời gian.
Thậm chí Chu Phàm cũng không dám khẳng định nàng còn lại bao nhiêu thời gian, thời gian phụ thân của mỗi một người dẫn dắt có liên quan rất lớn tới tiêu hao phân hồn, phân hồn nàng tiêu hao càng ít, vậy thời gian có thể phụ thân lại càng dài.
Trừ khi thuyền xuất thủ bắt nàng về, nhưng thuyền sẽ không ra tay, bởi vì điều này không phù hợp với quy củ.
Anh Cửu vẫn ngân nga hát điệu hát mà Chu Phàm nghe không hiểu, xoay người liếc thi thể không đầu của Hoa Phi Hoa một cái, nàng vẫy tay, túi trữ vật màu vàng thắt bên hông Hoa Phi Hoa bay lên, hạ xuống tay nàng, nàng tung tung túi trữ vật màu vàng này, cười nói:
- tuy phế vật này không lọt được vào mắt ta, nhưng tốt xấu gì cũng là một tu sĩ Bất Tử Cảnh, đồ cất giữ của hắn rất phong phú, ngươi có muốn không?
Nói thừa, ta đương nhiên muốn... Chu Phàm ở trong hồn hải yên lặng oán thầm một câu, hắn cười nói:
- Hắn có thể có thứ tốt gì, chẳng lẽ ngươi lại nhìn trúng à?
- Ta đương nhiên không thèm.
Anh Cửu nhắm mắt lại, cười nói:
- Chỉ có điều đây là chiến lợi phẩm của ta, cho dù là một đống rác, vì sao ta phải để lại cho ngươi? Cho dù ta không mang đi được, ta cũng có thể hủy nó.
Chu Phàm ho khẽ một tiếng nói:
- Ngươi thích hủy thì hủy, nói chung ta cũng không ngăn được ngươi.
Hắn vẫn có một chút hiểu biết về Anh Cửu, nếu hắn nói hắn muốn, Anh Cửu khẳng định sẽ không cho, hắn nói tùy nàng, không chừng nàng sẽ mất đi hứng thú hủy diệt túi trữ vật này.
Hơn nữa những gì hắn nói thực, Anh Cửu thật sự muốn hủy, hắn cũng không ngăn được.
- Ta vẫn còn lại một chút thời gian, ngươi đoán xem ta muốn làm gì?
Anh Cửu lại cười hỏi.
Trong lòng Chu Phàm dâng lên cảm giác không ổn, cho dù dựa theo hợp đồng, Anh Cửu không thể thương tổn tới hắn, nhưng có thể tùy ý sử dụng lực lượng của hắn, hắn không thể ngăn cản.
Vả lại Anh Cửu khác với những người dẫn dắt trước, hành vi cử chỉ của nàng chính là của một kẻ điên, nàng nổi điên lên sẽ làm gì?
Trước kia những người dẫn dắt đó ra ngoài, cho dù còn chút thời gian, cùng lắm chính là nghĩ cách thoát khỏi sự khống chế của thuyền, nhưng Anh Cửu một mực biểu lộ ra là nàng căn bản không muốn đi, nàng muốn khiêu chiến thuyền!