Chương 2391 - Ngươi có nghe không?
Kẻ điên rõ đầu rõ đuôi như vậy, sao hắn nghĩ ra được là nàng muốn làm gì?
- Đừng lo, lời thề song trọng chán ghét đó vẫn còn, chuyện ta có thể làm không nhiều.
Anh Cửu mở mắt, trên mặt nàng hiện ra nụ cười tà dị, trong túi trữ vật có một đạo phù lục giấy đen, một phù ngọc màu xanh cùng với một phù ngọc màu đen bay ra, hiện lên trước người nàng.
- Đây là gì?
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi, có điều rất nhanh hắn cẩn thận phân biệt ra, ba thứ này đều là khí cụ truyền âm.
Anh Cửu muốn làm gì?
Lợi dụng khí cụ truyền âm truyền ra bí mật của thuyền... Không đúng, nếu nàng muốn làm như vậy, không cần phí công đến thế.
Anh Cửu không trả lời, nàng tin Chu Phàm cũng nhìn ra được, nàng vươn tay ra rót chân nguyên vào phù lục giấy đen, trong phù ngọc màu xanh, phù ngọc màu đen, ba thứ tỏa ra quang mang nhàn nhạt.
Chân mày Chu Phàm nhíu lại.
Anh Cửu búng tay, nàng thi triển một tiểu thuật pháp, quang mang màu vàng truyền vào trong ba tứ, tác dụng của tiểu thuật pháp này là khiến thanh âm ba thứ này phát ra sẽ không bị khí cụ bên kia nghe thấy.
Ba thứ đều trước sau phát ra thanh âm.
- Hoa đại nhân, có việc gì à?
Trong phù lục giấy đen có giọng nam hỏi.
- Đại nhân, chuyện gì thế?
Trong phù ngọc màu xanh có thanh âm hỏi.
- Đại nhân, kết thúc rồi à?
Thanh âm trong Phù ngọc màu đen rụt rè hỏi.
Trên mặt Anh Cửu lộ ra nụ cười, nàng vẫy vẫy tay, cắt đứt truyền âm của phù lục giấy đen, và phù ngọc màu xanh, nói khẽ với phù ngọc màu đen:
- Kết thúc rồi.
- Ngươi là ai?
Thanh âm bên phù ngọc màu đen biến thành cẩn thận.
Sắc mặt Chu Phàm trong Hồn hải trở nên lạnh lùng, hắn hiểu được, bên kia phù ngọc màu đen này, sợ rằng chính là người bảo Hoa Phi Hoa tới giết hắn.
- Ngươi không biết ta là ai sao?
Anh Cửu cười nói:
- Không phải ngươi sai tên phế vật này tới giết ta à?
- Ngươi là Chu Phàm.
Bên kia phù ngọc màu đen ngây ra một thoáng, hiển nhiên hắn không ngờ bên này là Chu Phàm, Hoa Phi Hoa đâu?
Đó chính là nhân vật một trong Thất Đại Đạo Chủ, lại chết rồi ư? Sao có thể như vậy được?
- Hắn quá yếu, đầu đã bị ta giẫm nát rồi. Ê, ngươi có đang nghe không?
Anh Cửu lại hỏi với vẻ sung sướng.
- Ngươi... Ngươi...
Người Bên kia trở nên run rẩy, hắn không biết có nên cắt đứt cuộc trò chuyện truyền âm này không?
- Ờ, ngươi đang nghe à, thấy ngươi sợ thành như vậy, cũng sẽ không là đại nhân vật gì.
Anh Cửu lại chậm rãi nói:
- Vậy phiền ngươi nói với người sau lưng ngươi, bảo bọn họ lần sau phái người mạnh hơn tới đây, nếu không thì không giết được ta đâu, biết chưa?
Bên kia khí cụ truyền âm không dám đáp lại.
- Hơn nữa phải nhanh lên, biết chưa? Đã thành tử cừu rồi sao còn lề mề như vậy?
Anh Cửu nói:
- Nếu bọn họ không phái người tới giết ta, vậy ta sẽ tới, giết cho các ngươi máu chảy thành sông, vặt đầu các ngươi xuống làm bóng đá, quật ra nhân hồn của các ngươi, cho các ngươi thử cái gì gọi là đau không muốn sống...
- Cho nên phải nhanh, tốt nhất ngày mai phái người của các ngươi tới đây, ê ê ê, ngươi có nghe không đấy?
Quang mang bên kia khí cụ truyền âm trở nên ảm đạm.
- Bất lịch sự, chưa chào một tiếng đã đi rồi, vậy ta cũng đi.
Anh Cửu hừ một tiếng, lúc này nhân hồn của nàng mới phiêu tán.
Chu Phàm lấy lại thân thể của mình, trên mặt hắn lộ ra vẻ khóc không ra nước mắt.
Không phải hắn tức giận, bởi vì những lời sau cùng Anh Cửu nói là muốn đối phương phái tu sĩ cường đại hơn tới đối phó hắn, nhưng trên thực tế ảnh hưởng rất nhỏ.
Anh Cửu không hiểu, tu sĩ cấp độ như Hoa Phi Hoa, sợ rằng đã sắp tới cực hạn của tử địch Chu gia rồi.
Tu sĩ như Hoa Phi Hoa cũng không phải con chó con mèo gì, đối phương muốn bí mật phái ra tu sĩ vượt qua cấp độ như Hoa Phi Hoa tới giết hắn?
Cái này trong suy nghĩ của hắn, căn bản là chuyện không thể, cho dù có thể làm được, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được.
Thậm chí sau khi Hoa Phi Hoa chết...
Chu Phàm cười lạnh một tiếng, hiện tại người nên lo lắng là bọn họ mới đúng.
Hắn thu lại túi trữ vật màu vàng, lại cất mũ ngọc, ba tấm lệnh bài vàng bạc ngọc vào trong túi trữ vật, hắn vốn có chút tức giận vì Anh Cửu làm bừa, nhưng có được nhiều chiến lợi phẩm như vậy, một chút phẫn nộ đó đã sớm tan thành mây khói, hắn phá lên cười ha ha.
Toàn bộ đồ vật của tu sĩ Bất Tử Cảnh, đều rơi vào trong tay hắn, đây quả thực chính là thu hoạch lớn.
Chu Phàm lại khám xét thi thể không đầu của Hoa Phi Hoa một chút, nụ cười trên mặt hắn hơi thu liễm, người đứng đầu một đạo, ở Đại Ngụy chỉ có bảy, người thân phận tôn quý như vậy bị Anh Cửu giết, chết lặng lẽ, chỉ có hắn và tử địch Chu gia biết.
Đại nhân vật có cao cao tại thượng tới mấy, ở trước mặt tử vong, cũng có khác gì người thường?