Chương 2393 - Mộng mới (2)
Đây là một rừng cây mọc đầy cỏ dại, trong rừng cây sinh trưởng cây cối hoặc thấp bé hoặc cao lớn, có một số cây cối còn xoắn lại với nhau, dựa sát vào nhau mà sinh trưởng.
Chu Phàm ngỡ ngàng dừng bước quan sát rừng cây âm u, ký ức ập tới, rất nhanh hắn biết xảy ra chuyện gì, con ngươi đang chậm rãi co rút lại.
Minh Minh Chi Trung Tự Hữu Thiên Ý không ngờ mở tung, hắn ở trong mộng, vẫn nhớ rõ tất cả mọi chuyện.
Lúc trước Anh Cửu từng nhắc nhở hắn, Minh Minh Chi Trung Tự Hữu Thiên Ý là có số lần sử dụng, nhưng hắn không ngờ khí cụ này lại vỡ nát mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước gì.
Chu Phàm nhìn chung quanh, rừng cây âm u xa lạ, hắn không có một chút ấn tượng nào đối với nơi này.
Điều này khiến hắn càng thêm cảnh giác, bởi vì điều này chứng tỏ đây có thể là một ác mộng xa lạ, trước khi Minh Minh Chi Trung Tự Hữu Thiên Ý nổ tung, không mang tới bất kỳ tác dụng gì.
Hắn thở dài một tiếng, rõ ràng còn thiếu mỗi kém lần này, giờ thì phiền rồi.
Rất nhanh hắn chỉnh đốn lại tâm tình, thử vận chuyển chân nguyên, phát hiện trong thân thể trống không, không có một chút chân khí nào, điều này chứng tỏ một chuyện, hắn ở trong thế giới mộng cảnh này chỉ là một người bình thường.
Nhưng đây cũng không phải chuyện kỳ quái gì, bởi vì đây là ở trong mộng, không phải hắn muốn thế nào thì là thế đó.
Điều duy nhất đáng để ăn mừng là, không biết vì sao hắn vẫn giữ được ý thức tỉnh táo, ác mộng này muốn khiến hắn sợ tới mức nhân hồn tiêu tán, sẽ không phải là một chuyện dễ dàng.
Chỉ là nghĩ thì nghĩ như vậy, hắn vẫn không dám lơ là.
Rừng cây âm trầm không nhìn thấy sâu trong có gì.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia của hắn cho thấy, muốn ác mộng kết thúc, hắn phải đi đến cảnh tượng khủng bố nhất, bị sát hại hoặc là trải qua sự tàn phá của ác mộng mới có thể kết thúc.
Đứng yên tại chỗ, sợ rằng không thể khiến ác mộng kết thúc.
Chỉ là nên đi phương hướng nào mới tốt?
Chu Phàm nhìn khung cảnh u ám chung quanh, hắn trầm ngâm một lúc, cuối cùng lựa chọn một gốc cây khá cao, leo lên trên.
Cho dù trở thành người thường, nhưng tố chất thân thể của hắn rất không tồi, không tốn nhiều sức đã trèo lên được ngọn cây.
Bầu trời bị khói mù màu xám bao phủ, chung quanh âm trầm yên tĩnh.
Hắn nhìn thấy một tòa tháp.
Tháp hình tròn cách rừng cây hơi xa, đứng sừng sững trên cỏ.
Hắn lờ mờ có minh ngộ, tòa tháp đó có lẽ chính là chung điểm của ác mộng này.
Trong quá trình hắn bò xuống, bẻ gãy một cành cây, từ trong ba lô lấy ra dao, cắt cành lá, làm thành một cây gậy gỗ.
Ba lô...
Đúng vậy, khi hắn tỉnh lại đang đeo một chiếc ba lô, không cần kiểm tra, hắn cũng biết trong ba lô có gì, đây là ký ức giả dối mà mộng cảnh truyền cho hắn.
Trong ba lô chứa vật sinh hoạt thiết yếu khi ở dã ngoại của một người lữ hành, như chủy thủ, thuốc phòng côn trùng, lương khô...
Nhưng trừ những ký ức ít ỏi này ra, không còn ký ức khác nào được cung cấp.
Thân phận của hắn ở trong mộng cảnh cũng không rõ, không có tên, không có bất kỳ ký ức quá khứ nào, tới rừng cây này thế nào cũng không rõ.
Có lẽ về sau mới cung cấp cho mình... Chu Phàm yên lặng nghĩ, hắn đi tới phương hướng tòa tháp.
Trong rừng cây có rắn độc, có kiến, Chu Phàm đã lấy ra dược phấn phòng côn trùng, bôi lên trên người mình, sợ bị những côn trùng, rắn kiến này cắn cho bị thương.
Những thứ này còn dễ đối phó, nếu phát hiện mãnh thú như hổ, dựa vào một cây gậy, căn bản là không thể đối phó.
Hắn không dám tùy ý để bị cắn chết hoặc tự sát, bởi vì làm vậy chưa chắc đã có thể thoát ly ác mộng, nếu không tận lực đi hết quy trình của ác mộng, ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì?
Dưới chân giẫm lên lát mục xốp, ngửi được mùi lá cây thối rữa, tâm hắn cũng trầm xuống theo, hắn càng lúc càng khẳng định, đây là một ác mộng xa lạ mà hắn chưa từng trải qua.
Hắn không có ký ức như vậy.
Vì sao hắn lại xuất hiện trong ác mộng như vậy?
Có thể là ảnh hưởng của Quỷ Mộng Kiếp Lực.
Hắn mất một số thời gian, mới ra khỏi được rừng cây.
Gió nhẹ thổi tới, mang theo tiếng nức nở trầm thấp.
Hắn nhìn tháp tròn ở xa xa, trong lòng bỗng dưng nổi lên cảm giác run rẩy khó có thể ức chế.
- Tháp bình thường thôi mà, ta đang sợ gì chứ?
Tháp tròn xám trắng cao khoảng mười trượng, rất giống với Phật tháp, nhưng nó hình như không có cửa sổ, cũng không có mái ngói, nhìn thì là trạng thái bịt kín.
Chu Phàm cách nó còn rất xa, chưa chắc đã không có cửa sổ, có lẽ là bởi vì do cửa sổ rất nhỏ không nhìn rõ, hắn tiếp tục đi tới phương hướng của tháp tròn.
Hắn đã đi qua một thôn hoang, nhà trong thôn rách nát, đại đa số nóc nhà đã sập, trên tường gỗ hoặc tường đất vẫn quấn đầy dây leo.
Trong thôn không có bất kỳ vật sống nào, cũng không có hài cốt của người hoặc súc sinh.
Yên lặng khiến lòng người sợ hãi.
Mộng cảnh này rốt cuộc là thế nào?