Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1708 - Chương 2394 - Tháp Tròn

Chương 2394 - Tháp tròn
Chương 2394 - Tháp tròn

Hắn phát hiện trong rừng rậm đều có một số rắn, côn trùng, chuột, kiến, nơi này lại cái gì cũng không có, rắn, côn trùng, chuột, kiến dường như đã rời xa nơi này.

Hắn tìm kiếm một chút, không có nhiều phát hiện hơn, rời khỏi thôn, đi đến tháp tròn.

Hắn đi trên mặt cỏ, tháp tròn cách hắn càng lúc càng gần.

Nhưng trên cỏ có một con đường mòn đá đen.

Nếu không phải ở thế giới mộng cảnh, hắn khẳng định sẽ tránh con đường mòn này... Phải nói là sẽ rời xa tháp tròn, nhưng hiện tại hắn ở trong thế giới mộng cảnh, mộng cảnh nói với hắn nên đi qua đường mòn đá đen.

Thế là hắn thật sự bước vào đường mòn đá đen.

Quang ảnh đang không ngừng biến ảo, khi biến ảo dừng lại, những gì hắn nhìn thấy vẫn là cỏ xanh, nhưng trong lòng hắn lại hiện lên một loại cảm giác đặc biệt.

Hắn dường như gặp phải rất nhiều nhìn trộm, nhìn trộm mang theo ác ý cực lớn, thân thể hắn lờ mờ trở nên run rẩy.

Ai đang nhìn hắn?

Chu Phàm hít sâu một hơi, khiến bản thân bình tĩnh lại, hắn lại nhấc chân, tiến về phía trước.

Quang ảnh lại đang biến ảo, rất nhiều cảnh tượng nhấp nhoáng la trước mắt hắn, nhưng hắn không thể bắt giữ được hình ảnh rõ ràng, không nhìn rõ những cảnh tượng này là thế nào.

Mỗi lần chân hạ xuống đất, quang ảnh biến ảo đều sẽ dừng lại.

Hắn thử mấy lần đều như vậy.

Hắn hiểu là ảnh hưởng đường mòn đá đen mang đến, loại cảm giác gặp phải nhìn trộm ác ý này càng lúc càng mãnh liệt, giống như có thứ gì đó tùy thời sẽ nhảy ra, cắn nuốt hắn.

Cho dù biết đây là mộng, nhưng vẫn không thể ức chế được sợ hãi trong lòng.

Hắn đẩy nhanh bước chân, quang ảnh biến ảo càng lúc càng nhanh, mắt của hắn bị kích thích cho đau đớn, có máu từ trong mắt chảy xuống.

Hắn không thử phân biệt nội dung của những quang ảnh này nữa, mà là nhắm mắt lại tiến về phía trước, thỉnh thoảng mới dừng bước, xác nhận mình chưa đi ra khỏi đường mòn đá đen, sau đó lại nhắm mắt tiến về phía trước.

Cảm giác bị nhìn trộm ác ý nồng đậm giống như thực chất.

Cuối cùng hắn cũng đến phía trước tháp tròn xám trắng.

Tháp quả nhiên không có cửa sổ, trừ cửa tháp hình vòm, hoàn toàn là kiến trúc kín đặc.

Vách tường Xám trắng bóng loáng mới tinh, không nhìn ra là chất liệu gì, giống như vừa được xây dựng xong, tháp còn to hơn hắn từ xa xa nhìn thấy.

Hắn không nhìn rõ trong cửa tháp có gì, trong tháp lộ ra sâu thẳm sâu thẳm, không hề có ánh sáng lộ ra.

Hắn cũng không định đi vào từ cửa tháp rộng lớn, hắn lúc này mới phát hiện tháp tròn kín mít không âm u như hắn tưởng tượng.

Nhưng ánh sáng là từ đâu tới? Vì sao ở bên ngoài lại không nhìn thấy? Hắn cũng biết không rõ.

Trong tháp phủ kín bụi bặm, có mạng nhện dính vào nhau, dường như đã rất lâu rồi không ai bái phỏng nơi này.

Hắn nhìn về phía bậc thang xám trắng hình xoắn ốc, trầm mặc một chút, mới giẫm lên bậc thang đi tới, hắn đến tầng thứ hai.

Tầng thứ hai chất đống hài cốt người, hài cốt vàng trắng nhiều tới đếm không hết chất cùng một chỗ, dường như đang kể ra cố sự bi thảm của chúng trước khi chết.

Hắn cơ hồ không có chỗ đặt chân, nhưng may mà bậc thang xám trắng đi thông tới tầng thứ ba không bị bịt, hắn không để ý tới những hài cốt này nữa, đi đến tầng thứ ba.

Đợi sau khi đi lên tầng thứ ba, là thi thể thối rữa, không phải thi thể người, cũng không phải thi thể dã thú, mà là các loại thi thể khó có thể nói tên, Thực Thi Trùng tỏa ra lục quang đang hút thịt thối.

Khí vị thối rữa bốc mùi khiến ngũ tạng lục phủ của hắn giống như đảo lộn, hắn bịt mũi, trong lòng có chút khó hiểu, những thi thể nhìn giống như quái quyệt này, chúng chỉ là thối rữa, chẳng lẽ chúng chết chưa quá lâu sao?

Tầng thứ tư nhìn thì không có gì, nhưng trên vách tường khắc chi chít chữ, chữ có chút giống như hình nòng nọc, đang bơi qua bơi lại, chuyển hoán qua lại giữa ánh sáng và bóng tối.

Mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, nhìn những chữ giống như sinh mệnh đó, những chữ này giống như văn tự cổ đại mà lúc trước hắn từng nhìn thấy ở chỗ Chu Tiểu Miêu.

Hắn đến gần cẩn thận quan sát, nhưng không thể lý giải được hàm nghĩa của nó, có điều những văn tự này lại có thể truyền tới một loại cảm xúc vô cùng rõ ràng cho hắn.

Sợ hãi... Chúng đang cảm thấy sợ hãi, sâu trong đáy lòng hắn có hàn ý bốc ra, chúng đang sợ hãi gì?

Những chữ này không ngừng biến ảo, không thể ghi nhớ, nếu cường hành nhớ lại, giống như hấp thu tri thức khổng lồ không rõ, trùng kích cho nhân hồn người ta sụp đổ vậy, có rất nhiều chỗ khác với những chữ của Chu Tiểu Miêu, hắn cũng không biết có phải cùng một loại văn tự không.

Hắn vươn tay chạm vào một chút, phấn tường xám trắng rơi xuống, có văn tự một chỗ đã biến mất, hắn đụng vào dã giết chết những chữ này.

Hắn lẳng lặng đứng quan sát một lúc, vẫn rời khỏi, tới tầng thứ năm, tầng thứ năm vẫn ngoài những chữ cổ quái du động trên vách tường, nhìn thì không có gì.
Bình Luận (0)
Comment