Chương 2395 - Đừng đi lên
Cảm giác bị nhìn trộm ác ý lại truyền đến, hắn không nhịn được xoay người nhìn vào một góc tối, dường như có một khuôn mặt đang nhìn hắn, hắn bước nhanh tới, nhưng lại vẫn không nhìn thấy gì.
Khuôn mặt dường như đã đi rồi, nhưng cảm giác nhìn trộm ác ý đó lại không tiêu tán.
Là thứ gì đang nhìn ta... Trong lòng hắn bực mình nghĩ, đi đến thang gác, lên tầng thứ sáu, tầng thứ sáu là tám đoàn quang mang xám trắng bồng bềnh, quang mang đang lấp lánh, giống như biết hô hấp vậy.
Hắn thử vươn tay chạm vào một đoàn quang mang xám trắng trong đó, nhưng lại không phát sinh gì, vách tường của tầng thứ sáu vẫn tồn tại văn tự du động, văn tự dường như đang e ngại gì đó.
Hắn nghĩ không thông, tiếp tục đi lên trên, mũi hắn vẫn có thể ngửi được khí vị thối rữa, sau khi đi lên tầng thứ bảy, hắn nhìn thấy rất nhiều da mỏng như cánh ve, chất đầy tầng bảy.
Hắn nhặt một tấm da hình dạng đặc biệt trong đó lên, hình như là da của tồn tại đặc biệt nào đó lột xuống, nhưng ngoài ra không còn bất kỳ biến hóa dị thường gì.
Hắn bóc những da này ra, nhìn về phía vách tường, trên vách tường không còn văn tự.
Hắn yên lặng tính toán độ cao mình đi qua, nếu hắn đoán không sai, tháp này chắc là chín tầng, nếu là chín tầng, vậy chắc còn lại hai tầng.
Thứ mà tháp dung nạp hiếm lạ cổ quái, trừ những văn tự đó ra, không có bất kỳ liên quan gì.
Vậy hai tầng cuối cùng sẽ có gì?
Khi hắn đang nghĩ như vậy, đã thuận theo bậc lầu xám trắng đi tới.
Tầng thứ tám, hắn nhìn thấy một khối thi thể, nhìn thi thể phùng thũng chảy mủ đó, yết hầu hắn giống như bị thứ gì đó bịt lại, trên mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi.
Đây là thi thể của chính bản thân hắn.
Đột nhiên nhìn thấy thi thể của mình ở trước mặt, cho dù hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý nghênh đón sợ hãi, nhưng vẫn cảm thấy run rẩy.
Hắn há miệng thở dốc, nói với mình đây chỉ là mơ, mới khiến nhân hồn của mình bình tĩnh lại, hắn nhìn thẳng vào thi thể của mình.
Thi thể phù thũng chảy ra dịch mủ đen vàng, trên mặt, cánh tay lại mọc ra những lông mềm xanh mướt.
Hắn có một loại cảm giác phát sốt chóng mặt, lờ mờ có thứ gì đó vươn móng vuốt cào lên cổ hắn.
Hắn sờ sờ cổ mình, nhưng không sờ được gì, loại cảm giác bị móng cào này, đã từ cổ lan xuống lưng, trảo phong dường như tùy thời có thể rạch đứt thân thể hắn.
Cảm giác sốt cao vẫn đang duy trì, sốt tới trán hắn nóng lên.
Hắn lắc lắc đầu, không để ý tới sự dị thường của thân thể, hắn quyết định đi lên tầng cuối cùng.
Hắn có khả năng rất lớn sẽ chết ở tầng cuối cùng, nhưng lòng hiếu kỳ của hắn đã lan ra, mỗi tầng đều khác biệt, hắn rát muốn biết bên trên có gì.
Hắn xoay người, đi đến bậc thang xám trắng, muốn đi lên tầng cuối cùng, nhưng rất nhanh hắn lại dừng chân, hắn đã thấy rõ khuôn mặt ở chỗ tối.
Đó là một khuôn mặt giống hệt với mặt hắn, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt âm lãnh, mặt người rất nhanh đã thu vào trong bóng tối.
Thi thể của hắn, mặt của hắn... Hắn cố nén sợ hãi trong lòng, đúng là chuyện rất quỷ dị, bởi vì sốt cao, đầu hắn đã hỗn loạn.
Có thể sốt tới thành ngu ngốc, sau đó thì vĩnh viễn bị lạc trong tháp tròn xám trắng này không?
Hắn không muốn trì hoãn ở tầng thứ tám nữa, nhấc chân tiếp tục đi lên.
- Đừng đi lên...
Thanh âm của một nữ tử vang lên bên tai hắn.
Thanh âm nữ tử có chút quen thuộc, nhưng hắn đã đầu óc mê muội không nhớ được là từng nghe qua ở đâu, hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.
Nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy dài màu phấn trắng, nàng đang mỉm cười nhìn Chu Phàm.
- Thuyền...
Chu Phàm chớp chớp mắt, xác nhận mình không hoa mắt.
- Không ngờ là ta ở đây à?
Thiếu nữ cười cười, búng tay vào gáy Chu Phàm.
Cảm giác mát rượi từ gáy lan ra, ý thức mê muội của hắn biến thành tỉnh táo, hắn trầm mặc nhìn thiếu nữ, trong lòng suy nghĩ lần này không phải là giả chứ?
- Ta không phải là mộng cảnh hư cấu ra.
Thiếu nữ cười, nói ra tâm tư của Chu Phàm,
- Mộng cảnh này sẽ không nhàm chán như vậy.
Chu Phàm cũng cảm thấy thuyền chắc là chân thực, hắn trầm mặc một chút hỏi:
- Vì sao ngươi không cho ta lên tầng cuối cùng?
Thuyền có thể xuất hiện trong mộng cảnh của hắn cũng không phải chuyện kỳ quái gì, cho nên Chu Phàm không hỏi vì sao thuyền có thể xuất hiện ở đây, mà là quan tâm tới vì sao thuyền lại cản hắn lên lầu.
Thiếu nữ thôi cười, nàng ngẩng đầu nhìn nhìn bậc thang xám trắng, nghiêm túc nói:
- Thứ bên trên hiện tại không nguy hiểm, nhưng nếu ngươi đi lên bị nó nhìn thấy, nó sẽ biến thành vô cùng nguy hiểm, ngươi sẽ chết, không phải chết trong mộng, mà là chết ở thế giới bên ngoài.
Chết ở thế giới bên ngoài... Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ thứ ở tầng thứ chín lại nguy hiểm như vậy,
- Chỉ cần ta không sợ nó, nhân hồn sẽ không tản, sao nó lại giết được ta?
- Bởi vì đây không phải thế giới trong mộng bình thường, không phải nói ngươi không sợ là có thể.