Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1710 - Chương 2396 - Đừng Đi Lên (2)

Chương 2396 - Đừng đi lên (2)
Chương 2396 - Đừng đi lên (2)

Biểu cảm nghiêm túc trên mặt thiếu nữ tản đi, nàng cười ngọt ngào, nói:

- Chờ sau này ta sẽ nói với ngươi, ta cũng không ngờ 'Minh Minh Chi Trung Tự Hữu Thiên Ý' lại không chống đỡ được tới cuối cùng, làm hại ngươi tiến vào trong ác mộng nguy hiểm như vậy.

- Ác mộng này rốt cuộc là thế nào?

Nghi hoặc trong lòng Chu Phàm càng lúc càng nhiều,

- Lần trước ở trong hắc quang thế giới, người cuối cùng nói chuyện với ta chắc không phải là ngươi chứ?

- Chính là ta.

Thiếu nữ gật đầu nói:

- Thời gian không còn nhiều, chuyện của ác mộng này rất phức tạp, ta không thể nói với ngươi, ta còn có một chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với ngươi.

- Chuyện gì?

Trong lòng Chu Phàm dâng lên cảm giác vi diệu, thuyền lại nói có việc muốn thương lượng với hắn?

- Không phải ngươi gặp Vân Yên Chủ à?

Thuyền khẽ cười nói:

- Nó có chút tác dụng đối với ta, cho nên ta hi vọng có thể mượn thân thể của ngươi để săn nó, ngươi có nguyện ý giúp ta không?

Thuyền muốn săn Vân Yên Chủ... Chu Phàm giật mình,

- Có thể nói cho ta biết nó có ích lợi gì đối với ngươi không?

Lúc trước hắn gặp phải nhiều quái quyệt không thể biết cấp như vậy, thuyền đều không lên tiếng, vì sao lại sinh ra hứng thú với Vân Yên Chủ?

- Cái này là bí mật.

Thuyền cười khẽ, chớp chớp mắt trái,

- Giúp ta săn nó, đối với ngươi cũng có lợi, không phải sao?

- Nhưng ngươi mượn thân thể ta, liệu có tạo thành... Đối với thân thể ta không...

- Đương nhiên là không.

Thuyền cười ngắt lời:

- Chẳng lẽ ngươi còn không tin ta à?

Chu Phàm hơi trầm mặc nói:

- Nếu ta không đáp ứng, ngươi cũng có thể trực tiếp phụ thân lên người ta đúng không?

- Vậy sao được?

Thuyền có chút tiếc nuối nói:

- Nếu ngươi không muốn, ta chỉ có thể từ bỏ đi săn Vân Yên Chủ.

- Nếu ngươi nguyện ý, ra ngoài chỉ cần gọi thầm ta ở trong lòng, ta có thể phụ thân... À, đúng rồi, ngươi không cần cố ý mất thời gian tới gần nó, ta có thể cấp tốc tới nơi.

- Vân Yên Chủ đã xuất hiện được một đoạn thời gian, vì sao hiện tại mới động thủ?

Chu Phàm lại có chút khó hiểu hỏi.

- Vì sao hiện tại mới động thủ?

Trên mặt thuyền lộ vẻ buồn rầu nói:

- Nó tốt xấu gì cũng là quái quyệt không thể biết cấp, ta phải chuẩn bị, cho nó một chút mặt mũi chứ...

Nói đến đây, thuyền ngẩng đầu nhìn về phía bậc thang xám trắng đi thông tới tầng thứ chín, nàng cười nói:

- Tên gia hỏa bên trên đã phát hiện không thích hợp, chúng ta phải ra ngoài, nhớ kỹ, nếu nguyện ý kêu gọi ta...

Sương mù màu xám hiện ra, bao bọc Chu Phàm, cảm giác trời đất quay cuồng lại truyền đến.

Khi Chu Phàm mở mắt, ánh vào trong mắt là rừng tuyết, hắn thật sự đã ra khỏi ác mộng.

Sắc mặt hắn biến thành có chút vi diệu, hắn có thể dễ dàng ra khỏi ác mộng như vậy, chứng tỏ đó đúng là thuyền, vậy lời nàng nói...

Hắn thậm chí không có tâm tư để ý tới chuyện mình tiến vào Đan Kiếp Cảnh hậu kỳ, hắn suy tư lại mấy lượt những gì thuyền đã nói trong mộng cảnh, sau đó đứng lên, đi ra ngoài rừng tuyết.

Chu Phàm đương nhiên sẽ không vội vã kêu gọi thuyền, hắn nghĩ kỹ một chút mới biết nên làm thế nào.

Vân Yên Chủ ở Bên Băng Cực Châu vừa hay vào hôm nay tiến vào trạng thái tiêu thực, mấy ngày này sẽ không ăn thịt người nữa.

Đến buổi tối, hắn ở trong mộng kể lại chi tiết chuyện gặp thuyền với Anh Cửu.

Anh Cửu quả nhiên rất cảm thấy hứng thú đối với việc này, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Phàm,

- Ngươi xác nhận nó là thuyền chứ?

- Chắc vậy, đây không phải lần đầu tiên ta nhìn thấy thuyền.

Chu Phàm hơi nhướng mày, lại kể lại chuyện lần trước gặp thuyền, hắn từng nói với Anh Cửu chuyện tầng ký ức sâu, nhưng chuyện gặp thuyền thì không nhắc tới.

Hắn biết thuyền trước nay là không để ý tới loại chuyện này, cho nên hắn hoàn toàn có thể thoải mái nói với Anh Cửu, hắn muốn nghe thử cái nhìn của Anh Cửu.

- Thuyền quả nhiên rất coi trọng ngươi.

Trong mắt Anh Cửu bắn ra vẻ hào hứng,

- Ngươi là người trước khi từng gặp thuyền trong rất nhiều người lên thuyền mà ta đã thấy, cho dù đây không phải là bản thể của thuyền.

- Nhưng thế đã đủ rồi... Đủ rồi...

Anh Cửu rơi vào một loại trạng thái vô cùng hưng phấn, ánh mắt nàng biến thành tham lam.

Chu Phàm bị Anh Cửu nhìn như vậy, toàn thân nổi hết cả da gà, hắn ho khẽ một tiếng nói:

- Cho nên người dẫn dắt ngươi nên toàn tâm toàn ý giúp ta...

- Không, ngươi sai rồi.

Trên mặt Anh Cửu lộ ra nụ cười quỷ dị nói:

- Ta không muốn ra ngoài, vì sao phải giúp ngươi, ngược lại ta muốn giết ngươi.

- Ngươi không muốn giúp ta thì thôi, vì sao lại muốn giết ta?

Chu Phàm hơi ngẩn ra, cảm thấy Anh Cửu này quả nhiên là kẻ điên, không thể nói lý.

- Bởi vì thuyền coi trọng ngươi như vậy, chỉ cần ta có thể giết ngươi, vậy chẳng khác nào là thắng thuyền một ván.

Anh Cửu cười cười đưa ra đáp án.
Bình Luận (0)
Comment