Chương 2397 - Chữ cổ cảm xúc
Đầu óc của người này thật sự có bệnh rồi, không thể nói lý... Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ cảnh giác, lui về phía sau một bước, cho dù là ở trên thuyền, chắc Anh Cửu sẽ không động thủ, nhưng không thể không đề phòng kẻ điên này cá chết lưới rách.
- Ngươi yên tâm, ở trên thuyền, ta muốn trực tiếp ra tay giết ngươi là một chuyện không thể.
Anh Cửu chậm rãi nói:
- Cho nên ta sẽ không động thủ.
Trong lòng Chu Phàm thở phào, chỉ cần Anh Cửu không trực tiếp xuất thủ, hắn không quá lo lắng.
- Rất nhanh ngươi sẽ biết, giết người có rất nhiều biện pháp, chưa chắc đã phải trực tiếp động thủ.
Anh Cửu lại bổ sung:
- Ngươi nói cho ta biết nhiều chuyện về thuyền như vậy, là muốn hỏi ta cái gì?
- Chỗ ta và thuyền gặp mặt, ngươi biết là đâu không?
Chu Phàm hỏi.
Con sông nhiều màu khiến hắn có ấn tượng rất sâu sắc.
- Không biết.
Anh Cửu lắc đầu nói:
- Ngươi việc gì phải để ý những chuyện đó? Có lẽ chỉ là thuyền huyễn hóa ra mà thôi.
Chu Phàm hơi nhướng mày, Chu Tiểu Miêu cũng từng nói như vậy, hắn nghĩ một chút rồi nói:
- Thế giới ác mộng ta trải qua, ngươi có biết không?
- Không.
Anh Cửu vẫn lắc đầu nói:
- Nếu ngươi muốn hỏi thứ ở tầng cuối cùng của tháp tròn là gì, vậy cũng đừng hỏi, ta không đoán được.
- ...
Chu Phàm cảm thấy có chút nghẹn lời, ả này liền gì cũng không biết, vậy hắn hỏi cũng vô ích.
- Ngươi có thể nói cho ta biết thứ hữu dụng gì không?
Chu Phàm nghĩ một chút rồi nói.
- Vậy thì có.
Anh Cửu búng ngón tay nói:
- Ta rất cảm thấy hứng thú với văn tự đặc biệt ngươi nhìn thấy trong tháp, có lẽ ta thấy những văn tự đặc biệt đó rồi, có thể biết ác mộng đó là thế nào?
- Nhưng ta không thể nhớ được những văn tự đó.
Chu Phàm hơi nhíu mày nói.
- Ngươi quả thật không thể nhớ văn tự biến ảo đó, nhưng ngươi đã từng nhìn thấy, trí nhớ của ngươi sẽ nhớ được một bộ phận nho nhỏ, ta có thể lấy ra ký ức nho nhỏ này, giúp ngươi nghiên cứu một chút.
Anh Cửu trả lời.
- Nếu đó đúng là văn tự cổ đại, ngươi cũng nhận ra được à?
Chu Phàm có chút kinh ngạc nói, Chu Tiểu Miêu chính là không nhận ra.
- Văn tự cổ đại cũng có rất nhiều loại hình, tuy chúng nhìn thì rất giống nhau, nhưng chúng lại hoàn toàn khác nhau, chỉ có ta xem qua rồi, mới biết có thể hiểu hay không?
Anh Cửu cười nói:
- Ta từng có một đoạn thời gian, nghiên cứu rất sâu về những thứ này.
- Đã vậy thì xem đi.
Chu Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Nhưng bất kể ngươi nhìn ra gì từ đó, cũng phải nói hết không sót một chữ cho ta.
- Được.
Anh Cửu thấy Chu Phàm đồng ý, nàng bấm tay búng một cái, một đạo quang mang màu đen từ đầu ngón tay bắn ra, bay vào mi tâm của Chu Phàm.
Chu Phàm chỉ cảm thấy đầu đau đớn, sau đó có một luồng ánh sáng màu vàng từ mi tâm của hắn bắn ra.
Ánh sáng màu vàng hiện lên trong không trung, hóa thành bọt biển màu vàng, bọt biển chính là tháp tròn xám trắng mà Chu Phàm từng thấy trong ác mộng, trên tường là văn tự cổ đại dày đặc.
Chỉ là văn tự có chút mơ hồ không rõ, đó là bởi vì hắn không thể nhớ được hình thái của chữ dẫn tới.
Trên mặt Anh Cửu hiện lên nụ cười, nàng vẫy vẫy tay, bọt biển màu vàng vỡ ra, những văn tự cổ đại đó từ trong bọt biển bay ra, trở nên rõ ràng.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, chẳng lẽ Anh Cửu còn có bản sự tái hiện văn tự cổ đại trong mộng cảnh của hắn à?
Có điều rất nhanh hắn lại nhìn ra, những văn tự cổ đại đó không có cảm giác linh động, cũng không thể động.
Văn tự cổ đại từng xuất hiện ở tầng, thứ ba, thứ tư, thứ năm, ở tầng thứ năm hắn chỉ vội vàng nhìn mấy cái, không nhìn kỹ, nhưng chỉ cần nhìn mắt thấy, chính là được khắc vào trong ký ức của hắn.
Anh Cửu chỉ nhìn văn tự đen xì nhiều chi chít trong không trung, nàng thỉnh thoảng lại phất tay, khiến những văn tự dạng khối đó biến đổi biến hóa.
Chu Phàm ở bên cạnh im lặng chờ, hắn rất quan tâm tới tháp tròn xám trắng trong thế giới ác mộng này, nhưng thuyền không nói gì, hắn không kịp nhìn kỹ, hiện tại chỉ có thể hi vọng biết được một số chuyện từ chỗ Anh Cửu.
Qua một hồi lâu, Anh Cửu mới vẫy vẫy tay, những văn tự đen xì đó toàn bộ đều tiêu tán biến mất.
- Thế nào?
Chu Phàm nhìn Anh Cửu hỏi.
Anh Cửu hiếm có lộ ra một tia mỏi mệt, dường như giải đọc những văn tự cổ đại này rất tiêu hao tâm lực,
- Văn tự cổ đại lai lịch thần bí, có một số thậm chí không phải là dùng lời của chúng ta là có thể nói ra, giống như cảm xúc sợ hãi mà ngươi cảm thấy là những văn tự này truyền ra, kỳ thật chính là ý của văn tự cổ đại này, ít nhất là ý tứ tầng ngoài cùng của nó.
Chu Phàm hơi ngẩn ra,
- Ý ngươi là muốn nói, đây là một loại văn tự có thể biểu đạt cảm xúc, chúng ta chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc trong đó?
- Có thể lý giải như vậy.