Chương 2398 - Chữ cổ cảm xúc (2)
Anh Cửu gật đầu nói:
- Nhưng loại văn tự biểu đạt cảm xúc này, cảm xúc nó ẩn chứa có thể có mấy trăm tầng, nếu có thể giải đọc toàn bộ, ngươi cũng có thể chuyển hoán thành văn tự của chúng ta.
- Loại văn tự hình thái cảm xúc này, trước kia ta từng tiếp xúc không ít, cũng có thể đọc ra một bộ phận, nhưng đáng tiếc trong trí nhớ của ngươi không có văn tự hoàn chỉnh, cho dù ta hoàn toàn tinh thông loại văn tự cổ đại này, không tận mắt nhìn thấy, cũng không thể giải đọc được quá nhiều nội dung.
Văn tự cổ quái thế...
Chu Phàm hỏi:
- Ngươi giải đọc ra bao nhiêu?
- Rất ít rất ít.
Anh Cửu gãi gãi đầu nói:
- Ta chỉ giải đọc ra ba loại cảm xúc, loại thứ nhất là sợ hãi ngươi cảm nhận được, nhưng ta thấy nhiều hơn một chút, đây là một loại sợ hãi của tuyệt vọng.
- Sợ hãi của tuyệt vọng? Người để lại chữ đó đang sợ gì?
Chu Phàm khó hiểu hỏi.
- Cái này thì không rõ, nói chung bọn họ chính là cực kỳ sợ hãi, cảm thấy tuyệt vọng.
Anh Cửu nói.
- Bọn họ?
Chu Phàm nhạy bén nói:
- Ý của ngươi là những văn tự này không phải một người lưu lại?
- Là ba.
Anh Cửu cười nói:
- Nhưng chưa chắc là người, có khả năng là sinh linh mà chúng ta không biết.
- Ngươi làm thế nào mà xác nhận được là ba?
Chu Phàm kinh ngạc hỏi.
- Bởi vì cảm xúc, nếu ngươi từng nghiên cứu văn tự cổ đại cảm xúc sẽ biết, cảm xúc là rất vi diệu, sinh linh lưu lại văn tự cổ đại cảm xúc đều sẽ có khác biệt rất lớn, giống như chữ ngươi viết rất khó giống được với người khác, đây là đạo lý tương tự.
Anh Cửu nhún vai nói:
- Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng bọn họ có thể bắt chước cảm xúc, có điều ta cũng không dám khẳng định thật sự có thủ đoạn như vậy hay không.
- Nhưng ta nghĩ, đã vào lúc sợ hãi tuyệt vọng như vậy, bọn họ không cần thiết phải bắt chước đối phương để lừa gạt người xem chữ chứ?
- Đã là ba... Sinh linh khác nhau viết, vậy vì sao tầng ngoài đều là sợ hãi của tuyệt vọng?
Chu Phàm có chút khó hiểu nói, bởi vì Anh Cửu nói là bọn họ đều cực kỳ sợ hãi, cho nên Chu Phàm mới nói như vậy.
- Điều này chứng tỏ bọn họ cảm thấy sợ hãi tuyệt vọng vì cùng một sự kiện.
Anh Cửu giải thích:
- Loại cảm xúc thứ hai, thứ ba ta giải đọc ra là ở tầng khác nhau, trong đó loại cảm xúc thứ hai đến từ văn tự ở tầng thứ ba, loại cảm xúc thứ ba đến từ văn tự của tầng thứ tư, tầng thứ năm cũng chỉ nhìn thấy cảm xúc tầng ngoài nhất, ngươi đi quá nhanh, văn tự của tầng thứ năm là mơ hồ không rõ nhất.
Anh Cửu có chút bất mãn nói.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lúc ấy hắn không nhận ra, đương nhiên không muốn nhìn kỹ,
- Loại cảm xúc thứ hai là gì?
- Là lo lắng đối với tương lai.
Anh Cửu nói.
- Lo lắng đối với tương lai...
Chu Phàm cân nhắc một chút rồi nói:
- Đầu tiên là cảm thấy sợ hãi tuyệt vọng, lại lo lắng đối với tương lai, sinh linh này rốt cuộc gặp phải gì?
- Cái này thì ai biết được, có điều ta đoán khẳng định là gặp phải chuyện vô cùng đáng sợ.
Anh Cửu nói:
- Có lẽ bọn họ xuất hiện ở tòa tháp này là để tránh né nguy hiểm nào đó, hoặc là để tìm được biện pháp giải quyết nguy hiểm, nhưng đáng tiếc bọn họ không tìm được, cho nên cảm thấy tuyệt vọng.
- Loại cảm xúc thứ ba là gì?
Chu Phàm hỏi.
- Loại cảm xúc thứ ba thì ta có chút không nắm rõ được, khiến ta có chút khó có thể biểu đạt.
Anh Cửu trầm ngâm một chút nói:
- Chắc là bi thương to lớn.
- Bi thương to lớn?
Miêu tả có chút cổ quái này khiến Chu Phàm giật mình,
- Vì sao lại gọi là bi thương to lớn?
- Bởi vì cái nó bi thương không chỉ là vì mình, còn là vì người nhà, tộc nhân của nó, còn có rất nhiều rất nhiều sinh linh có liên quan tới nó, cho nên ta mới nói đây là bi thương to lớn.
Anh Cửu giải thích.
- Vậy xem ra ba sinh linh lưu lại văn tự cổ đại này đều lâm vào tuyệt cảnh.
Chu Phàm thở dài một tiếng,
- Nhưng đối với chúng ta thì có tác dụng gì?
Lai lịch về thế giới ác mộng và tháp tròn xám trắng, một chút không nhắc tới, uổng phí công sức.
- Đây vốn chính là chuyện thử vận khí.
Anh Cửu không để ý nhiều, nói.
- Ngươi cảm thấy vì sao thuyền muốn đi săn Vân Yên Chủ?
Chu Phàm không hề cố kỵ hỏi.
- Đây quả thật là một vấn đề rất thú vị.
Anh Cửu hơi nhướng mày,
- Ta cũng không biết vì sao nó đột nhiên cảm thấy hứng thú với một quái quyệt không thể biết cấp, trước kia, ta chưa từng phát hiện nó cảm thấy hứng thú với quái quyệt không thể biết cấp.
- Nó luôn thần thần bí bí, kỳ thật nếu nó thực sự cảm thấy hứng thú với quái quyệt không thể biết cấp, hoàn toàn có thể thả một người dẫn dắt ra, để người dẫn dắt giúp nó đi săn quái quyệt không thể biết cấp, ta tin trừ ta ra, rất nhiều người dẫn dắt đều sẽ vui vẻ cống hiến sức lực.