Chương 2399 - Bi thương to lớn
Trước kia không có à... Sắc mặt Chu Phàm nghiêm lại nói:
- Nói cách khác nó là hiện tại mới cần ư? Ngươi cảm thấy liệu có phải trên người Vân Yên Chủ có thứ gì hấp dẫn nó không?
- Cái này cũng không phải không có khả năng, nhưng chung quy chỉ là suy đoán mà thôi, ai biết được nó đang nghĩ gì?
Sắc mặt Anh Cửu hiện lên nụ cười quỷ dị:
- Nhưng có chuyện có thể xác nhận.
- Chuyện gì?
Chu Phàm hỏi.
- Bởi vì một số nguyên nhân nào đó, nó dường như không thể hoặc là không dám hiện thân ở thế giới bên ngoài, nếu không cũng không cần nhờ vào thân thể của ngươi.
Anh Cửu nói.
Chu Phàm thầm nghĩ loại suy đoán này không có vấn đề, nếu thực sự có thể trực tiếp hiện thân, việc gì phải nhờ vào thân thể hắn.
- Ngươi nói ta có nên cho nó mượn không?
Chu Phàm lại hỏi dò.
Anh Cửu liếc Chu Phàm một cái cười nói:
- Trong lòng ngươi không phải đã sớm có suy nghĩ rồi à? Cần gì phải hỏi?
- Thuyền đã nói, nếu ngươi không muốn cho mượn, nó sẽ không cưỡng chế phụ thân, mà là sẽ từ bỏ, ta nghĩ nó không cần thiết phải nói dối, cho nên cho hay không là tùy vào ngươi.
- Ngươi hi vọng ta cho thuyền mượn à?
Chu Phàm suy nghĩ một chút hỏi.
- Ta đương nhiên hi vọng ngươi có thể cho thuyền mượn thân xác.
Anh Cửu nói.
- Vì sao?
Chu Phàm có chút kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Anh Cửu sẽ đưa ra đáp án phủ định, dẫu sao Anh Cửu cũng muốn khiêu chiến thuyền.
- Bởi vì chỉ có ngươi cho thuyền mượn, ta mới có khả năng nhìn thấy nhiều thứ hơn.
Anh Cửu thẳng thắn nói.
- Ngươi làm sao mà thấy được? Nếu thuyền không muốn, ngươi không nhìn được.
Chu Phàm nhướng mày nói.
- Cho nên ta mới nói có khả năng.
Anh Cửu cười lạnh nói:
- Về phần biện pháp, ngươi cảm thấy ta sẽ nói ra với ngươi à? Nói ra, không phải chẳng khác nào thuyền cũng biết ư?
Anh Cửu không chịu nói, Chu Phàm cũng không hỏi nữa, hắn ôm Mộng Mộng chơi một lúc, sau đó mới chuyên tâm tu luyện.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Chu Phàm đầu tiên là nhớ lại đối thoại của hắn và Anh Cửu, hơi nhíu mày, sau đó lại suy tư lợi hại của việc này.
Kỳ thật giống như Anh Cửu nói, trong lòng hắn đã sớm có chủ ý, hắn là định để thuyền phụ thân.
Bỏ qua chuyện có thể có được lợi ích to lớn từ trong đó không nói, hắn cũng muốn xem thuyền đối phó Vân Yên Chủ thế nào.
Suy tư sự việc một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề, hắn ăn xong bữa sáng, mới gọi Đỗ Nê tới, bảo Đại Đô Hộ Phủ bố trí trận pháp truyền âm, hắn muốn đối thoại với đại tiên sinh thư viện.
Đại Đô Hộ Phủ muốn bố trí trận pháp truyền âm cũng không khó, vấn đề là Đoan Mộc Tiểu Hồng có rảnh hay không.
Đợi Đoan Mộc Tiểu Hồng đáp lại, đã là buổi trưa.
- Có chuyện quan trọng gì à?
Thanh âm của Đoan Mộc Tiểu Hồng rất nhanh từ trận pháp truyền âm truyền tới.
Loại trận pháp truyền âm này, cho dù xa tới mấy cũng có thể trao đổi với đối phương, nhưng tiêu hao không nhỏ, nếu truyền tống tin tức thông qua con đường của thư viện hoặc Nghi Loan Ti, cũng không mất bao nhiêu thời gian, cho nên loại trận pháp truyền âm này trừ khi là có chuyện rất quan trọng muốn bàn, nếu không sẽ không tùy tiện sử dụng.
Cũng chỉ có Đại Đô Hộ Phủ có loại bố trí này.
Chu Phàm có được nhiều Nhân Đầu Quả như vậy, cũng xem như là phú, hắn cũng không tiếc chỗ tiền này, hắn chê hiệu suất truyền tin quá thấp.
- Đại tiên sinh, ta có biện pháp có thể đuổi Vân Yên Chủ đi.
Chu Phàm chậm rãi nói.
- Biện pháp gì?
Đoan Mộc Tiểu Hồng gấp giọng nói, hiện tại bọn họ đều đang phiền lòng vì chuyện Vân Yên Chủ, nghe Chu Phàm nói như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút kích động.
- Ta cũng không biết, chỉ là ta nói việc này với sư môn của ta, một vị trưởng bối sư môn nguyện ý xuất thủ giải quyết Vân Yên Chủ.
Chu Phàm giải thích, nếu không nói như vậy, chờ sau khi giải quyết Vân Yên Chủ rồi, quan gia biết là hắn làm, khẳng định sẽ muốn biết biện pháp đối phó Vân Yên Chủ, hắn lại không lấy ra được.
Hơn nữa hắn không dám nói là đi săn, chỉ nói đuổi đi, nếu không thật sự quá rợn người.
- Hắn không nói là biện pháp gì à?
Đoan Mộc Tiểu Hồng hỏi.
- Ta hỏi rồi, nhưng trưởng bối trong môn nói biện pháp của hắn rất khó phục chế...
Chu Phàm nói:
- Đại tiên sinh, vị trưởng bối đó nói chỉ cần đuổi được Vân Yên Chủ đi, trong ngắn hạn sẽ không hàng lâm Đại Ngụy, cho nên không cần quá lo lắng vấn đề này.
- Hắn đã không tiện nói, ngươi cũng đừng hỏi chuyện này nữa.
Đoan Mộc Tiểu Hồng rất thông tình đạt lý nói:
- Đúng rồi, lần này các ngươi có thể phản ứng nhanh như vậy, quái quyệt này chính là Vân Yên Chủ à...
- Cũng nhờ có sư môn ta hỗ trợ.
Chu Phàm tiếp lời.
Bên kia Đoan Mộc Tiểu Hồng lập tức tin ngay, có thể xác nhận là Vân Yên Chủ nhanh như vậy, vậy có biện pháp đuổi Vân Yên Chủ đi, cũng không phải chuyện thần kỳ gì.