Chương 2402 - Đỉnh phong
Trên mặt Chu Phàm ở trong hồn hải lộ ra vẻ kinh ngạc, gợn sóng màu vàng đó chính là pháp tắc dừng thời gian của Long Thần Ngữ, không ngờ bị Vân Yên Chủ chặt đứt.
Sắc mặt của thuyền vẫn bình tĩnh, trong miệng nó vẫn thốt ra từng âm tiết cổ quái, mỗi một âm tiết cổ quái đều có thể hình thành một phù văn màu vàng huyền ảo trong không trung.
Cho đến khi trong không trung có mười phù văn màu vàng, thuyền mới không tiếp tục nữa, hai tay nó kết ra một pháp ấn.
Gợn sóng màu vàng triệt để sụp đổ.
Vân tuyến màu vỏ quýt lại đâm tới thuyền.
Mười phù văn màu vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chúng ngưng tụ thành một con sông bảy màu, vắt ngang trước mặt thuyền.
Vân tuyến màu vỏ quýt đâm vào, lại nhanh chóng héo rũ, hóa thành tro.
Thuyền nhẹ nhàng điểm vào con sông bảy màu, nó từ trong con sông thời gian cướp lấy lực lượng khó có thể tưởng tượng, điều này chỉ có chỉ có mới có thể cảm nhận được, hồn hải của hắn xuất hiện từng vết nứt, nhưng một hạt châu màu xám xuất hiện trong hồn hải của hắn, bốc ra từng tia bụi, tu bổ vết nứt.
Không chỉ là hồn hải, nhục thân cường hoành cũng đang trong quá trình sụp đổ dựng lại.
Nhưng có hạt châu xám cổ quái này, loại nhục thân hồn hải bị hủy hoại xây lại này không hề thống khổ.
Chu Phàm hiểu, đây là cỗ lực lượng lấy tới từ tương lai quá cường đại mà dẫn tới, đây là lực lượng sau khi hắn đứng trên đỉnh phong sao?
Con sông bảy màu đã sụp đổ.
Mắt của thuyền đã khôi phục màu sắc trước đó, nó nhìn thì không có bất kỳ biến hóa gì so với lúc trước.
Vân tuyến màu vỏ quýt của Vân Yên Chủ càng lúc càng dày đặc, thổi quét về phía thuyền.
Bầu trời tối sầm, sấm chớp cuồng phong không ngừng càn quét khu vực này.
Nếu không phải người ở khu vực này đã sớm bị Vân Yên Chủ ăn hết, cũng sẽ chết trong sấm chớp cuồng phong đó.
Hiển nhiên Vân Yên Chủ cũng ngửi được nguy hiểm.
Thuyền đứng bất động, bất kể là vân tuyến, tia chớp cuồng phong đều không thể tiến vào trong khu vực ba trượng quanh nó, nó rút Đức Tự Đao, tùy ý bổ ra một đao.
Vân tuyến, tia chớp, cuồng phong trước người nó lập tức bị cắt thành hai nửa.
Sừng hươu của Vân Yên Chủ đối mặt với đao này đã nứt vỡ, thân thể giống như mây khói đó của nó cũng bị cắt thành hai nửa.
Sương khói màu vỏ quýt thử tổ chức lại, nhưng sương khói vẫn đang không ngừng tan rã, bởi vì một đao nhìn thì tùy ý này đã chặt đứt thời gian, chặt đứt không gian, chặt đứt tất cả, nó căn bản không thể trọng tổ.
Vô số sương khói màu vỏ quýt đang phân tán, tràn ngập khu vực này, tiếng khóc nức nở đang khuếch tán.
Thuyền thu đao, nó vươn tay, tất cả sương khói màu vỏ quýt bắt đầu xoay tròn, hình thành một đạo lốc xoáy sương khói cao trăm trượng.
Sương khói rất khổng lồ, các thám tử của Băng Cực Châu Nghi Loan Ti ở xa xa cũng nhìn thấy, nhưng bọn họ có được mệnh lệnh, không dám tới gần.
Lốc xoáy sương khói đang nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành một quả cầu khói màu vỏ quýt to bằng nắm tay.
Chu Phàm ngạc nhiên nhìn, thế là thu thập được rồi à?
Chỉ một đao, là hắn của tương lai quá cường đại, hay là do thuyền?
Cho dù là Anh Cửu, cũng không thể một chiêu thu thập quái quyệt không thể biết cấp như Vân Yên Chủ?
Thuyền lấy được quả cầu khói màu vỏ quýt, nó cười cười, lại búng ngón tay, một luồng ánh sáng màu trắng hiện lên, Tiểu Muội và Mặc Mặc quay về bên cạnh nó.
Quả cầu biến mất, thuyền xoa đầu Tiểu Muội, chỗ trán Tiểu Muội hiện ra phù văn màu vàng, Toái Không Cốt màu đỏ hiện lên, ánh sáng đỏ khuếch tán, bao phủ lấy bọn họ.
Tiểu Muội vươn móng vuốt, xé khe nứt.
Bọn họ rất nhanh liền bước vào trong khe nứt, khe nứt khép lại.
Sau khi tiến vào gian vực, Chu Phàm có đầy một bụng muốn hỏi, nhưng khiến hắn không ngờ là, lúc đến thời gian đi trong gian vực không ngắn, nhưng lúc về, thuyền chỉ đi mấy bước về phía trước, đã mang theo Tiểu Muội và Mặc Mặc ra khỏi gian vực, xuất hiện trong căn nhà của hắn ở Đại Đô Hộ Phủ.
Vừa xuất hiện trong căn nhà, thuyền há miệng, thổi ra một sợi tơ màu vàng.
Sự xuất hiện của sợi tơ màu vàng, khiến cho con sông bảy màu hiện lên, sợi tơ màu vàng chui vào trong con sông bảy màu.
Sợi tơ màu vàng này là mượn từ tương lai, hiện tại cũng phải trả lại tương lai.
Chu Phàm phát hiện hắn lại khôi phục khống chế đối với thân thể, hiển nhiên thuyền đã rời khỏi.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn không kịp nghĩ nhiều, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, kiểm tra thân thể, chờ phát hiện thân thể không chịu bất kỳ tổn hại gì, hắn mới yên tâm.
Cho dù thuyền đã bảo đảm, nhưng hắn vẫn phải kiểm tra rồi mới dám khẳng định.
Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm của Đỗ Nê,
- Đại nhân, ngươi có đó không?
- Có?
Chu Phàm nói.
- Có tin tức nói Vân Yên Chủ biến mất rồi, ngươi biết không?
Đỗ Nê hỏi.
- Biến mất rồi à?
Chu Phàm đi ra, giả vờ kinh ngạc nói:
- Nhanh như vậy sao.