Chương 2484: Ngộ cố (2)
Chương 2484: Ngộ cố (2)Chương 2484: Ngộ cố (2)
Trương Bổn Bổn thấy không địch liền muôn lui về phía sau, nhưng nàng phát hiện mình bông nhiên không thể nhấc chân, nàng bị cổ định ở tại. - Ngươi là trốn thoát thế nào? Trừ ngươi ra còn ai nữa?
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ tò mò hỏi.
Lúc trước hắn chính là dựa vào Chu Tiểu Miêu mới thoát ra được, nêu không phải muôn biết sau khi hắn rời khỏi đã xảy ra chuyện gì, hắn sớm đã giết chết Trương Bồn Bổn đang lâm vào ảo tượng rối.
Trương Bổn Bổn không nói gì, đường máu như tơ điên cuồng lan ra, bao phủ lẫy cả người nàng, chỉ có thể nhìn thây vô số đường máu đang run run. Sắc mặt Chu Phàm biến thành có chút vi diệu, Tỉnh Sương Đao chém ra. Mấy chục đạo đao cương màu xám bản nhanh, đường mắu đột nhiên co rút lại, ngay cả Trương Bổn Bổn cũng biên mật.
Mấy chục đao cương màu xám chém cho rừng cây tan tành, Trương Bồn Bổn đã không thây bóng dáng.
Mặt đất Màu máu tiêu tán, Chu Phàm hơi nhướng mày, lục thức của hắn mở ra, lại không phát hiện tung tích của Trương Bổn Bồn, Trương Bổn Bồn biên mât rât triệt để.
Ba huynh đệ Chu Tiểu Bạch và Tiểu Muội quay về.
- Cha, nữ nhân đó đâu rồi?
Chu Tiểu Hắc hỏi.
- Để nàng đào tẩu rồi.
Chu Phàm cười khổ nói. Trương Bổn Bổn giãy ra khỏi Chỉ Ngụy Tưởng của hắn mà chạy thoát, thật sự nằm ngoài ý liệu của hắn.
Rất nhanh hắn nghĩ đến là giầy thêu màu máu Trương Bổn Bổn đi, lúc ấy ở Thiên Cơ Cự Khanh, Trương Bồn Bồn thiếu chút nữa thì bị Chu Tiểu Miêu giết chết, dường như cũng là đường máu từ giầy thêu chui ra kéo nàng đi? Xem ra giầy thêu này không đơn giản... Chu Phàm yên lặng nghĩ, còn nữa chính là thời gian không gặp chưa lâu, nhưng cảnh giới của Trương Bổn Bổn không ngờ chỉ kém hơn hắn có một cảnh giới lớn.
Tốc độ đề thăng như vậy không thể nói là không nhanh, liệu có phải liên quan tới đôi giầy đó không?
Ngay khi Chu Phàm đang suy tư việc này, xa xa phía sau sơn đạo có thương đội đi tới, hắn không nghĩ nữa, nơi này chết nhiều người như vậy, để người ta nhìn thấy cũng không tiện, hán mang theo bọn Chu Tiểu Bạch cấp tốc rời khỏi nơi này.
Ao nhỏ của Thư viện bởi vì mùa xuân tới mà mọc đầy cỏ nhỏ xanh đậm. Lão nhân vẫn mặc áo đơn xám nhạt, giầy rơm sớm đã được cởi ra, hắn năm nghiêng trên bãi cỏ, đang nghiêm túc xem sách trong tay.
Đoan Mộc Tiểu Hồng thì ở bên cạnh pha trà, động tác trên tay như mây bay nước chảy, nhưng vẻ lo lắng trên mặt hắn có thể nào cũng không che giầu được.
Khói trà lượn lờ bốc lên, Đoan Mộc Tiểu Hồng đưa trà ngon đã pha xong cho lão nhân tên là Lâm Vô Nhai.
Lâm Vô Nhai thuận tay đỡ lấy chén trà, hắn nhìn đại đệ tử của mình, lập tức cảm thấy quyển sách trên tay buồn tẻ vô vị, hắn cẩn thận phẩm một ngụm trà,
- Tiểu Hồng à, ngươi đang lo lắng gì vậy?
- Lão sư chắc biết ta đang lo lắng gì. Đoan Mộc Tiểu Hồng cười khổ nói.
- Ta không phải con giun trong bụng ngươi, sao biết ngươi đang lo lắng gì? Lâm Vô Nhai có chút bực mình buông chén trà nói.
- Vì sao lão sư phải rời khỏi vào lúc này?
Đoan Mộc Tiểu Hồng cầm ấm trà đen xì châm trà cho lão sư, hỏi.
Ngay vừa rồi, lão sư nói với hắn muốn đi chu du các nước.
Thánh nhân thư viện mỗi một đời đều sẽ đi chu du các nước, đi bao xa thì không ai biết, có đôi khi đi một cái chính là mây năm thậm chí hơn mười năm.
Thánh nhân chu du các nước không có vần để, nhưng thời cơ lão sư lựa chọn thật sự không đúng, đại kiếp buông xuống, sao có thể rời khỏi vào lúc này?
Vì sao lúc này lại muốn rời khỏi Ngụy Quốc chu du các nước?
Đại đệ tử hỏi vấn đề này, Lâm Vô Nhai không bất ngờ, hắn hài lòng cười nói: - Hiện tại mới hỏi, tính tình của ngươi tôi luyện cũng không tổi, ít nhất không còn vội vàng hấp tấp giống trước kia, sau khi ta rời khỏi, thư viện giao cho ngươi, bất kỳ việc gì cũng phải cân nhắc kỹ rổi hằng làm. - Đệ tử sợ rằng khó có thể gánh vác được trọng trách như vậy.
Đoan Mộc Tiểu Hồng bất đắc dĩ nói: - Lão sư ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta.
- Tịnh cực tư động, muốn đi thì đi. Lâm Vô Nhai cười ha ha nói:
- Ta biết ngươi là đang lo lắng chuyện đại kiếp buông xuông, ngươi không cần lo lắng, đại kiếp thật sự tới, ta sẽ trở về, đây chính là nơi sinh ta nuôi ta, sao có thể lâm trận bỏ chạy?
- Lão sư, ngươi vẫn không muốn nói. Đoan Mộc Tiểu Hồng trầm mặc một chút nói:
- Ngay cả ta cũng không thể biết không?
- VÌ sao ngươi muốn hỏi tới cùng? Lâm Vô Nhai buồn rầu uống một ngụm trà, - Cũng không phải không thể nói, chỉ là việc này có chút mất mặt, ngươi cũng biêt lão sư ngươi khổ luyện đồng tử công cả đời, mùa xuân tới là không nhịn được, muốn cưới vợ sinh con, nhưng lại sợ thứ đó mấy trăm năm không dùng nên không được, muốn ra bên ngoài tìm đại phu, xem giúp ta.
Đoan Mộc Tiểu Hồng:
- Đừng nói những lời mà trẻ con ba tuổi cũng không lừa được này nữa. Người tính tình tốt như Đoan Mộc Tiểu Hồng cũng nổi giận.