Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1799 - Chương 2485: Tặng Sách

Chương 2485: Tặng sách Chương 2485: Tặng sáchChương 2485: Tặng sách

Lâm Vô Nhai thấy đại đệ tử tức giận, hãn cười gượng một tiêng nói:

- Được, là ta sai, ta nói thật là được chứ gì, có điều đây quả thật là chuyện rất mât mặt, không phải hắn sắp tới à? Cho nên ta muốn ra bên ngoài trốn một chút.

- Ai tới?

Đoan Mộc Tiểu Hồng giật mình, hắn không nghĩ ra ai tới mà có thể khiển Lâm Vô Nhai phải trổn ra bên ngoài.

- Còn ai nữa?

Lâm Vô Nhai tức giận nói:

- không phải mấy ngày trước ngươi nói với ta, một tuyển sinh cơ sắp tới Kính Đô à? Hắn tới, ta tất nhiên phải đi.

Lâm Vô Nhai một mực không cho phép Đoan Mộc Tiểu Hồng nói ra một tuyển sinh cơ là ai, cho nên khi Đoan Mộc Tiểu Hồng đề cập tới Chu Phàm, đểu dùng một tuyển sinh cơ để ám chỉ.

- Vì sao hắn tới, lão sư lại phải rời khỏi?

Đoan Mộc Tiểu Hồng càng lúc càng không hiểu.

Lâm Vô Nhai cười nói:

- Bởi vì ta am hiểu Bốc Thệ, nghiên cứu thiên mệnh, hẳn tới, nêu ta không nhịn được mà nhìn hắn, rất có thể sẽ gặp phải phản phệ, nhưng ta lại sợ không nhịn được, cho nên tốt nhất là rời khỏi.

- Ta bói cho mình một quẻ, quẻ tượng cũng nhắc nhở ta tốt nhất vào lúc này rời đi chu du các nước, nều không hậu quả khó có thể dự đoán. Đoan Mộc Tiểu Hồng hơi trầm mặc, nếu là bởi vì vậy, lão sư rời đi, quả thật là chuyện bất đặc di. - Quẻ tượng nhắc nhở ta rời đi như vậy, chứng tỏ nhân tuyển ngươi tìm ra là không thể sai được, hắn chính là một tuyển sinh cơ có thể cứu thư viện cứu Đại Ngụy.

Lâm Vô Nhai lại mỉm cười nói.

- Đệ tử có một chuyện một mực không rõ, lão sư đã không dám nhìn hẳn, sao biêt hắn chính là một tuyển sinh cơ?

Đoan Mộc Tiểu Hồng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

- Bởi vì cái ta xem là mệnh thế lớn. Trên mặt Lâm Vô Nhai lộ ra vẻ đắc ý nói:

- Mệnh thế lớn công bố thư viện đại khảo lớp chữ Giáp có giầu một tuyển sinh cơ, sau đó ta lại tính kỹ, muôn xem ai là một tuyển sinh cơ, lại không tìm ra hắn.

- Không tính ra được hắn là ai, càng chứng minh mệnh thê lớn không nhìn lầm, một tuyển sinh cơ khó tìm, đây mới là chuyện chính xác.

Đoan Mộc Tiểu Hồng ngạc nhiên, vẫn không nhịn được nói:

- Vạn nhất sai thì sao?

- Sai thì sai, có tổn thất gì đâu.

Lâm Vô Nhai cười thần bí lại giảo hoạt,

- Ngươi cảm thấy hắn có thể cứu thư viện cứu Đại Ngụy không?

Đoan Mộc Tiểu Hồng lắc đầu nói:

- Ta không dám khẳng định, nhưng hắn quả thật rất đặc biệt.

- Ngươi không dám khẳng định, vậy là đủ rồi. Lâm Vô Nhai cầm lấy chén, uống tra, - Cái ta sợ chính là ngươi nói ra đáp án phủ định, nhớ kỹ, việc này quan hệ trọng đại, không ai có thể nói.

- Vâng.

Vẻ mặt Đoan Mộc Tiểu Hồng nghiêm túc nói:

- Vậy không biết lão sư chuẩn bị khi nào thì rời đi?

- Ta đã nói với ngươi rồi, đương nhiên là hiện tại đi luôn.

Lâm Vô Nhai cười nói.

- Hiện tại á...

Đoan Mộc Tiểu Hồng gấp giọng nói:

- Liệu có hơi nhanh quá không? Lâm Vô Nhai ôn hòa nói:

- Ta biết hài tử ngươi khẳng định không nỡ để ta rời khỏi, nhưng lại không phải không trở lại, thầy trò chúng ta rối sẽ có lúc gặp lại.

Trên mặt Đoan Mộc Tiểu Hồng lộ ra vẻ khổ sở, lão sư có thể vô lo vô nghĩ mà đi, nhưng hắn không thể đi cùng lão sư, hăn phải ở lại chăm lo thư viện,

- Hay là lão sư dẫn mấy sư đệ đi cùng, đề bọn họ hầu hạ ngươi.

- Ta cũng không phải tay chân lập cập, cần gì hầu hạ?

Lâm Vô Nhai phất phất tay bực mình nói:

- Ta đã tìm được rồi, việc này ngươi không cần lo lăng, sau khi ta rời đi, ngươi không cần cổ ý giầu giềm, nói chung cũng không giâu được. Đoan Mộc Tiểu Hồng gật đầu.

Lâm Vô Nhai gãi gãi cổ, hắn vươn tay tóm vào hư không, một bọc hành lý màu lam xuất hiện, hắn cởi túi, lầy ra một điển tịch bìa da cam đưa cho Đoan Mộc Tiều Hồng,

- Sách này là cho ngươi, ta đi rồi, ngươi sớm muộn gì cũng phải nghiêm túc tham tường.

Đoan Mộc Tiểu Hồng tiếp nhận điển tịch không tên, nghiêm túc nói:

- Lão sư, ta sẽ tham tường, chỉ là đây là sách gì?

- Ngươi mở rồi chẳng phải sẽ biết à. Lâm Vô Nhai cười nói:

- Đây chính là tàng thư quý giá nhất của lão sư, hiện tại giao cho đại đệ tử ngươi, đừng nói với sư đệ khác, để tránh bọn họ đố ky.

Đoan Mộc Tiểu Hồng mở ra xem mấy trang, phát hiện bên trên đều là hình nhân vật sống động được vẽ với bút pháp thần kỳ, hắn không ngờ lê vật chia tay của lão sư lại là loại sách này, muốn nói không cẩn, nhưng lại sợ làm tổn thương một phen tâm ý của lão sư, sắc mặt hắn đỏ lên, không nói gì.

Lâm Vô Nhai thấy vậy cười ha ha,

- Tiểu Hồng à, ngươi chính là tính tình quá đứng đắn, điểm này phải sửa, biết chưa?

- Sách đó là trêu ngươi thôi, ngươi cầm đi, cho dù không thích, coi như giữ lại làm kỷ niệm.

Lâm Vô Nhai từ trong bọc hành lý lấy ra hai túi gầm một vàng một bạc, ném cho Đoan Mộc Tiểu Hồng.

Đoan Mộc Tiểu Hồng tiếp lấy hai túi gầm.
Bình Luận (0)
Comment