Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1838 - Chương 2524: Đăng Môn Bái Phỏng (2)

Chương 2524: Đăng môn bái phỏng (2) Chương 2524: Đăng môn bái phỏng (2)Chương 2524: Đăng môn bái phỏng (2)

Nếu có thể, hắn muốn trực tiếp đóng cửa không gặp, nhưng hắn không thể làm như vậy, bởi vì làm vậy xem như sẽ triệt để đắc tội với vị hoàng tử này. Cho dù hắn không muốn nhúng tay vào hoàng vị chỉ tranh, nhưng cũng không muốn đắc tội với những hoàng tử này, vạn nhất sau này trong bọn họ có người thật sự ngổi lên hoàng vị, trở thành Hoàng đế, đắc tội với bọn họ chính là không có lợi.

Tâm tư của Chu Phàm chuyển động, đồng thời, cười cười chắp tay nói:

- Thì ra là Thất thập nhất điện hạ, Chu mỗ đến Kính Đô không lâu, không nhận ra điện hạ, mong đừng trách.

- Trong nhà có ba tiểu hài, rất loạn, ta không tiện mời điện hạ vào, hay là ta cùng điện hạ đi dạo chung quanh một chút?

- Cũng tốt. Trên mặt Lý Dương Vân nở nụ cười ôn hòa,

- Ta đã rất lâu rổi không tới thư viện đi dạo, chính là để lại hài tử trong nhà có ổn không?

- Không sao, ta vẫn thường để bọn họ khi có việc.

Chu Phàm biết nếu không đi cùng Thất thập nhất hoàng tử chuyên môn tới tìm hắn này một chút thì không được, hắn quay đầu nói với ba người Tiểu Bạch một tiếng, rổi đóng cửa lại. Hai người tản bộ trong thư viện.

Lúc trước Chu Phàm từ chỗ Trần Chứng tìm hiểu được chuyện về các hoàng tử, Thất thập nhãt hoàng tử này chính là một trong các hoàng tử có thê lực khá lớn.

Thất thập nhất hoàng tử không khí thế bức nhân hỏi vì sao Chu Phàm không chịu dự tiệc, Chu Phàm cũng thức thời không nói gì về việc này. Thất thập nhất hoàng tử chỉ tâm sự với Chu Phàm về phong thổ Kính Đô, cách nói năng lịch sự tao nhã, trên mặt luôn mang theo nụ cười ôn hòa. Thư viện có rất nhiều chỗ bị phá hoại, hiện tại vẫn đang sửa chữa, thấy cảnh trí như vậy, Thất thập nhất hoàng tử lại chuyển dời đến để tài tới phương diện này, nụ cười trên mặt hắn thu liễm, lộ ra một tỉa thương cảm,

- Thư viện bị tập kích, chết nhiều lương đống tương lai như vậy, Thiên Quyệt Minh này đúng là nên thiên đao vạn quả.

Chu Phàm đối với chuyện này cũng phụ họa vài câu.

- Nghe nói Chu đại nhân ngày đó giết một tu sĩ Kim Đan của Thiên Quyệt Minh, cũng coi như là trút giận cho những học sinh vô tội đã chết.

Thất thập nhất hoàng tử có chút tùy ý nói.

- Điện hạ là nghe từ đâu thế?

Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc nói:

- Ngày đó ta đích xác có gặp một tu sĩ Kim Đan, nhưng ta chỉ là đánh ngang tay với hắn, về sau đại tiên sinh nhanh chóng tới nơi, hắn muốn chạy trồn, bị đại tiên sinh giêt chết.

- Thì ra là như vậy.

Thất thập nhất hoàng tử hơi gật đầu, không nhiều lời vê việc này, mà là nói tới chuyện khác.

Chu Phàm cũng đông lạp tây xả với. Thất thập nhât hoàng tử, không hề có chút mất kiên nhân.

Thất thập nhất hoàng tử này rất bác học, bất kể chuyện gì dường như cũng đều biết, nói chuyện với hắn, tuyệt đối sẽ không cảm thấy nhàm chán.

Hai người đang đi rất nhanh liền lờ mờ nhìn thấy tiền viện của thư viện, thư viện gặp phải tập kích, nhưng đã có một bộ phận học sinh và giáo tập không bị ảnh hưởng đã lên lớp, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện rất khẽ phía trước.

Thất thập nhất hoàng tử dừng chân cười nói:

- Chu đại nhân, cám ơn ngươi đã dành thời gian nói chuyện với ta, có điều nếu lại đi tiếp, sợ rằng bên ngoài sẽ có lời đồn nổi lên bốn phía, nói ngươi đầu phục Thất thập nhất hoàng tử, cho nên kết thúc ở đây thôi.

- Điện hạ nghĩ xa quá rồi.

Chu Phàm nghiêm trang nói: - Chu mỗ đi ngay ngồi thẳng, tùy ý đi dạo một chút với điện hạ, không sợ người khác gièm pha.

Thất thập nhất hoàng tử cười ôn hòa nói:

- Thế cũng không được, ta không thể khiển Chu đại nhân lâm vào hoàn. cảnh khó xử như vậy, tuy là lần đầu gặp mặt Chu đại nhân, nhưng ta lại có một loại cảm giác mới gặp mà như đã quen từ lâu với Chu đại nhân.

- Vì thế, ta có chút thật lòng cả gan nói một chút với Chu đại nhân, mong Chu đại nhân nghe rối đừng tức giận. - Điện hạ cứ nói.

Chu Phàm tỏ thái độ cung kính chăm chú lăng nghe.

- Ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. - Chu đại nhân kỳ thật không cần cảnh giác với ta nặng như vậy.

Thất thập nhất hoàng tử chậm rãi nói.

Không cần cảnh giác với ta nặng như vậy?

Chu Phàm không ngờ Thất thập nhất hoàng tử này lại nói chuyện trực tiếp như vậy, vì thê hơi ngây ra một thoáng, vội nói:

- Điện hạ cớ gì lại nói lời này? Có phải ta đã làm chuyện gì khiền điện hạ hiểu lầm không?

- Chu đại nhân.

Thất thập nhất hoàng tử thở dài một tiếng nói:

- Ngươi nghe ta nói hết đã.

Chu Phàm không nói nữa, nhưng hắn nhạy bén phát hiện, tiết tấu của cuộc nói chuyện này đã hoàn toàn bị Thât thập nhất hoàng tử nắm giữ.

- Nếu ta nói sai, Chu đại nhân cũng không cần quá để ý.

Thất thập nhất hoàng tử lại khẽ cười nói:

Nhưng tạm thời cứ coi như Chu đại nhân có cảnh giác đổi với ta, nếu không câu nói kể tiếp của ta sẽ không nói nữa.
Bình Luận (0)
Comment