Chương 2581: Mục đích đi sứ
Chương 2581: Mục đích đi sứChương 2581: Mục đích đi sứ
Một câu của Tiêu Hội để ngăn chặn chỉ trích của Trần Chứng,
- Lần này tới sứ giả của hai nước Lương Việt là bí mật tới Đại Ngụy, không thể để quá nhiều người biết, một khi để lộ tiếng gió, sẽ không có bất kỳ lợi ích gì đổi với chúng ta cả.
- Vậy cũng không cần thiết phải lén lút như vậy chứ.
Trần Chửng khó hiểu nói:
- Tuy quan hệ của ba nước không tốt, nhưng nều muốn phục hổi quan hệ của ba nước, phái sứ tiết đến không phải là chuyện rất bình thường à? Hoàn toàn có thể quang minh chính đại mà đến.
- Trần đại nhân, bọn họ không phải vì phục hổi quan hệ của ba nước mà đền.
Diệp Cao Sơn chậm rãi nói: - Lần này sứ tiết hai nước đến Kính Đô, là vì chuyện đại kiếp buông xuống, tất nhiên không thể lộ ra, thậm chí lý do quang minh chính đại cũng không thể tìm được, tốt nhất là không ai biết bọn họ tới đây.
- Đây cũng là nguyên do hai nước Tây Lương, Đông Việt đề xuất bí mật tới đây, cũng có được sự đồng ý của Thánh Thượng.
Bởi vì đại kiếp buông xuống, hai nước Tây Lương, Đông Việt mới phái sứ giả tới. Trong lòng bọn Chu Phàm chấn động.
Đây là chuẩn bị hợp tác để ứng đối đại kiếp sao?
Nhưng bọn Chu Phàm lại cảm thấy không thể, bởi vì hai nước Tây Lương, Đông Việt quá yếu, họ đối với Đại Ngụy mà nói hoàn toàn là trói buộc, Đại Ngụy sao lại muốn hợp tác với bọn họ?
Đại Ngụy Thiên Tử gặp bọn họ để làm gì?
- Thánh Thượng và sứ giả hai nước thương nghị chuyện gì thì không nói cho chúng ta biêt.
Vương Đạo Tử trả lời nghỉ vấn trong lòng bọn Chu Phàm,
- Thánh Thượng bảo chúng ta tiếp đãi tốt bọn họ.
Ngay cả Tam Tướng cũng không biết Thánh Thượng muôn nói chuyện gì với bọn họ?
Mọi người lại trầm mặc, nếu Thánh Thượng không muôn nói, sợ răng không ai có thể biết được, nhưng điểu này không ảnh hưởng tới trong lòng bọn họ xuất hiện đủ loại suy đoán.
- Biết người đến là ai không? Sắc mặt Đoan Mộc Tiểu Hồng nghiêm túc hỏi.
Tuy hai nước Tây Lương, Đông Việt thua xa Đại Ngụy, nhưng cũng không phải không có cao thủ, nêu tới đây là mây tu sĩ đỉnh cấp đó, dưới tình hình lão sư hắn không ở Kính Đô, để cho những tu sĩ đó vào Kính Đô là một chuyện rât nguy hiểm.
- Chúng ta bọn yêu cầu người được phái tới là Đạo cảnh trở xuống.
Diệp Cao Sơn giải thích:
- Bọn họ cũng đồng ý, nhưng chúng ta phải kiểm tra cần thận một phen trước khi bọn họ tiền vào Kính Đô, đừng để bị bọn họ lừa gạt.
- Ta ngược lại chỉ mong là mấy người đó đến.
Đông Môn Xuy Địch cười lạnh nói: - Nếu là bọn họ, vậy đừng hòng đi nữa.
Không phải Đông Môn Xuy Địch tự đại mù quáng, Kính Đô có đại trận lợi hại nhât toàn bộ Đại Ngụy, nếu hai nước thật sự dám phái những tu sĩ đỉnh cấp đó vào Kính Đô, một khi khởi động đại trận, vậy rất khó thoát ra được.
Đoan Mộc Tiểu Hồng là lo lắng đánh nhau trong Kính Đô, sẽ làm tồn thương tới bách tính vô tội mà thôi. Cho nên hai nước đó chắc không có gan dám phái cao thủ như vậy tiến vào Kính Đô.
- Bất kỳ việc gì cũng phải cẩn thận một chút, đến lúc đó với đám người chúng ta cộng thêm Long công công trong cung cùng đi nghênh đón sứ giả hai nước.
Tiêu Hội nói. Người trong điện đương nhiên không có ý kiến.
Sau khi thương nghị xong sẽ nghênh đón sứ giả hai nước thể nào, lúc này mọi người mới tản đi.
Chu Phàm, Đoan Mộc Tiểu Hồng, Trần Chứng của Thư viện ngồi cùng một chiếc phù xa rời khỏi.
Đợi sau khi ra khỏi Kính Cung, sắc mặt Trần Chứng nghiêm túc nói:
- Sư huynh, ngươi nói Thánh Thượng muôn nói chuyện gì với hai nước Tây Lương, Đông Việt
- Vào lúc như hiện tại....
Đoan Mộc Tiểu Hồng dừng một chút nói:
- Sợ rằng không phải Thánh Thượng muốn bàn gì với họ, mà là bọn họ muốn bàn với Thánh Thượng.
Sắc mặt Chu Phàm có chút vi diệu, hắn hiểu, đại kiếp buông xuống, Tây Lương, Đông Việt không thể ngồi yên được nữa, cho nên mới tới tìm Đại Ngụy trao đổi.
Trong hai lần đại kiếp trước, Tây Lương, Đông Việt cũng không phải gọi là Lương Quốc, Việt Quốc, mà là cơ hồ đã thành nơi không người, sau đó mới chậm rãi nghỉ ngơi lấy lại sức khôi phục lại, đại kiếp vừa tới, sinh linh đổ thán, triểu đại bị diệt, đây là nguy cơ mà hai nước phải đối mặt. Chỉ độc có Đại Ngụy trong hai lần đại kiếp trước là miễn cưỡng chống đỡ được, cho dù bị chết tới không còn lại nổi một thành nhân khẩu, nhưng căn cơ vẫn còn, không bị diệt quốc, chuyện bực này sao có thể không khiến người ta đỏ mắt?
Suy nghĩ của Trần Chửng cũng tương tự với Đoan Mộc Tiểu Hồng, hắn lo lắng nói:
- Loại chuyện này căn bản không thể bàn, chúng ta ôc còn không mang nổi mình ốc, không giúp được bọn họ. Rất nhanh Trần Chửng lại mặt lộ vẻ ngạc nhiên,
- Chẳng lẽ Thánh Thượng lại muốn đáp ứng bọn họ...
- Tuyệt đối không thể.
Sắc mặt Đoan Mộc Tiểu Hồng trầm xuống,
- Cho dù Thánh Thượng đáp ứng, Đại Phật Tự và thư viện chúng ta và các thê gia đều sẽ không đáp ứng.
- Đáp ứng bọn họ gì?
Chu Phàm cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu.