Nàng đã thành một con nhộng.
Xác nhận sợi tơ không tiếp tục ngưng kết ra nữa, Chu Phàm dựng cái kén lên, bởi vì ở bên ngoài kết một tầng kén rất dày, cho nên kén nhìn cao bằng Chu Phàm.
Sắc mặt hắn bình tĩnh lui về phía sau mấy bước, ngồi xếp bằng xuống.
Lão Huynh cũng học theo hắn lui về phía sau.
Chu Phàm trầm mặc nhìn kén người trước mặt, qua một đoạn thời gian là có thể biết kết quả.
Gió nhẹ thổi tới, cuốn lên từng tầng lông trắng, lông trắng lại như tuyết rơi xuống tóc, vai hắn, cũng rơi xuống trên áo kén.
Hắn nhớ lại những lời Tiểu Liễu nói trước khi lâm vào hôn mê, chớp chớp mắt.
- Xin lỗi, ta luôn có thể ở trên người ngươi nhìn thấy bóng dáng của nàng ta.
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Ta biết nàng sớm đã chết rồi, ngươi không phải là nàng, nhưng lại không nhịn được mà coi ngươi là nàng.
- Nếu những chuyện đó không phát sinh, vậy đúng là tốt biết bao.
Hắn thở dài, trên mặt lộ ra vẻ bi thống khó có thể diễn ta.
- Là ta hại chết muội muội.
Trầm mặc một lúc, thanh âm của hắn cũng trở nên khàn khàn.
- Nếu không phải ta để người đó chạy thoát, hắn cũng không có cơ hội trả thù lái xe đâm chết nàng, lúc đó nàng vừa mới tốt nghiệp, nên có một nhân sinh tốt, nhưng chính bởi vì ta. . .
- Ngươi nói ta có phải đáng chết không?
Hắn người kén người, thở hắt ra hỏi,
- Sau khi ngươi chết rồi, sức khỏe của nãi nãi vốn không tốt, không chịu nổi đả kích này, ba tháng sau cũng mất trong một đêm tối.
- Ngươi và nãi nãi chính là hai người thân nhất trên đời này của ta, các ngươi chết rồi, ta từng nghĩ tới tự sát để xin lỗi các ngươi.
- Nhưng...
Sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, nắm chặt quyền đầu,
- Người hại chết các ngươi vẫn không tìm được, sao ta có thể chết một cách bất lực như vậy.
- Cát Dương Thư không cho ta đụng vào án này, ta trở mặt với hắn, từ chức khỏi cục cảnh sát, ta đi tìm giống như phát điên...
Hắn hơi cúi đầu nói, Cát Dương Thư là cộng sự tốt nhất của hắn ở cục cảnh sát.
- Cuối cùng cũng để ta tìm được tên cặn bã đó.
Sắc mặt hắn dịu xuống,
- Ta hung hăng tra tấn hắn thay ngươi, ta biết ngươi không thích nghe chuyện đẫm máu như vậy, ta không nói nữa.
- Ngay khi ta muốn một phát súng kết liễu tên cặn bã đã bị ta chà đạp đến nửa chết nửa sống đó, tiểu tử Cát Dương Thư lại tìm tới.
Sắc mặt hắn bình tĩnh.
-Từng là huynh đệ một hồi, hắn không ngờ lại dùng súng chĩa vào người ta, không cho ta nổ súng, nói kẻ này khẳng định sẽ bị phán tử hình. . . Còn nói nếu ta dám nổ súng, hắn cũng sẽ nổ súng.
Hắn cười cười,
- Ngươi đừng lo, ta hiểu hắn hơn bất kỳ ai, hắn là không muốn ta phải chôn cùng với kẻ đó.
- Chỉ là hắn không biết....
Nước mắt hắn chảy xuống,
- Các ngươi đều chết rồi, ta sống cũng còn ý nghĩa gì nữa.
- Cát Dương Thư muốn bắn vào tay phải của ta, nhưng hắn không ngờ ta hạ thấp súng xuống mới nổ súng, súng của hắn bắn trượt, rầm một tiếng...
Hắn mỉm cười,
- Kẻ đó bị ta bắn liền mấy phát, đầu cũng nát bét.
- Cát Dương Thư gầm lên hét to mắng ta, ta biết hắn rất thất vọng rất tức giận, có điều ta không muốn trốn, ta để lại viên đạn cuối cùng cho mình.
- Sau đó tới thế giới này, có cha mẹ nguyện ý vì mình mà hi sinh tất cả, lại nghĩ đã trùng sinh vậy thì phải tiếp tục sống, về sau lại gặp ngươi, ngươi nói đối đãi với ai nấy giống như người nhà, ta còn tưởng rằng ngươi đã trở lại, ta cũng không biết ngươi có phải ngươi hay không.
- ... Mặc kệ có phải hay không, ngươi đừng chết nữa.
Kén trắng như tuyết bắt đầu tỏa ra huyết quang sáng tối bất định, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Hắn lau nước mắt trên mặt, rút Tinh Sương Đao ra, dán lên hai đạo Tiểu Diễm Phù.
Huyết quang trên kén dần dần thu liễm tiếng tim đập trong kén càng lúc càng lớn.
- Nếu ngươi biến thành quái quyệt. . . Yên tâm, ta sẽ không đẻ ngươi biến thành loại quái vật đó mà sống tiếp.
Ánh mắt Chu Phàm biến thành lạnh lùng.
Một lát sau, tiếng tim đập bắt đầu yếu đi, trong kén xuất hiện từng vết nứt.
Bốn chân của Lão Huynh ép xuống, khiến cho thân thể của nó như nằm, đây là tư thái muốn bỏ chạy, cũng không quá xác nhận bên trong xảy ra gì.
Chu Phàm chỉ nhìn chằm chằm kén người, sắc mặt của hắn lạnh lùng, tim đập lại đang không ngừng gia tốc.
Kén vỡ ra từng tầng, cuối cùng vỡ ra hai bên đổ xuống.
Kén vỡ ra, bên trong lại là một tiểu cô nương mặc trường y rộng thùng thình.
Tiểu cô nương chỉ bốn năm tuổi, giống như điêu khắc trạm trổ nhìn rất đáng yêu, đôi mắt đen xì sáng ngời của nàng đang nhìn Chu Phàm.
Chu Phàm ngẩn người, sau đó đao gỉ phủ kín văn lộ đỏ thẫm trong tay chém ra.
Đao gỉ không triệt để chém xuống, mà là kề trên cổ tiểu cô nương.
Nàng không khóc, cũng không né tránh, chỉ bình tĩnh nhìn Chu Phàm.
Chu Phàm cũng đang nhìn nàng.
Lão Huynh phát ra một tiếng sủa khẽ, trong mắt toàn là vẻ nghi hoặc.