Tiểu cô nương có khuôn mặt trắng nõn mà hồng hào, mũi nhỏ thanh tú, diện mạo đó mơ hồ có chút giống Tiểu Liễu, nhất là cặp mày liễu đó.
Lại hoặc là nói đây là bộ dạng của muội muội lúc nhỏ.
Nhưng tóc dài của Tiểu Liễu đã không còn, nàng chỉ có một mái tóc ngắn vừa đến hai gò má.
Chu Phàm làm rất nhiều giả thiết, nhưng không ngờ lại xuất hiện một nữ hài như vậy, hắn có chút khó hiểu sau đó lạnh lùng nói:
- Ngươi là người hay là quái quyệt?
Đồng thời trong lòng cảm thấy buồn bã, Tiểu Liễu chết rồi ư? Xuất hiện không phải Tiểu Liễu, vậy có khả năng rất lớn đây là quái quyệt, cho dù nàng nhìn thì giống người.
Tiểu cô nương không trả lời, trong mắt nàng lộ ra vẻ tò mò.
- Trả lời ta, bằng không ta sẽ giết ngươi.
Trên người Chu Phàm lộ ra sát ý, trầm giọng quát.
Bị dọa như vậy, tiểu cô nương hơi đờ đẫn, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, nước mắt trào ra, nàng khóc oa oa.
Chu Phàm có chút không biết phải làm gì, tiểu cô nương này khả năng là có liên quan rất lớn tới Tiểu Liễu, một đao này hắn chung quy không thể chém xuống được.
Nhưng Chu Phàm không buông đao, mà là lấy ra một đạo Trắc Quyệt Phù, dán lên trên người nàng ta.
Trắc Quyệt Phù không có bất kỳ phản ứng gì.
Chu Phàm buông đao, tiểu cô nương vừa khóc vừa thò bàn tay nhỏ bé trắng nõn từ trong tay áo ra kéo Trắc Quyệt Phù xuống.
Chu Phàm chỉ trầm mặc nhìn tiểu cô nương, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì.
Vụ nói với hắn không phải quái quyệt đi ra thì chính là Tiểu Liễu đã hoàn thành sinh mệnh tiến hóa, nhưng không nói sẽ là loại tình huống này.
Chẳng lẽ ngay cả Vụ cũng sai sao?
Trắc Quyệt Phù không có hiệu quả, tiểu cô nương này nhìn thì không giống quái quyệt, nhưng nàng hiển nhiên không có ký ức của Tiểu Liễu, hay là nàng là một loại trùng sinh khác của Tiểu Liễu?
Chu Phàm không rõ, hắn chỉ nói khẽ:
- Đừng khóc.
Tiểu cô nương rất sợ Chu Phàm, nàng quả nhiên không dám khóc nữa, chỉ đáng thương lau nước mắt, nhìn Trắc Quyệt Phù trong tay.
- Ngươi có thể nói chuyện không?
Chu Phàm chỉ có thể tạm thời coi nàng là Tiểu Liễu, nhưng cho dù là vậy, tâm tình vẫn rất trầm trọng, hắn có chút mỏi mệt hỏi.
Tiểu cô nương chỉ nhìn hắn, không nói gì.
- Ngươi nhận ra ta không?
Chu Phàm lại mở miệng hỏi.
Tiểu cô nương lắc đầu.
Nàng dường như có thể nghe hiểu một số lời mình nói.
Chu Phàm lại nhìn Lão Huynh, Lão Huynh hiển nhiên không coi nàng là quái quyệt có uy hiếp.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút, dùng đao cắt đứt ống quần tay áo dài ra của tiểu cô nương, áo lót bên trong dù có rộng thùng thình cũng không cần quan tâm.
Nàng chỉ nhìn động tác của Chu Phàm, trong mắt thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này đã.
Chu Phàm lấy lại Trắc Quyệt Phù trong tay nàng, lại cõng nàng lên, hắn phải đuổi kịp đội ngũ trước khi trời tối.
Cho dù trên người hắn mang theo U Diễm Phù, nhưng hắn không muốn mình mang theo một tiểu hài tử ăn ngủ ở dã ngoại.
Tiểu cô nương nhìn lông trắng thỉnh thoảng lại bay lên, nàng thỉnh thoảng sẽ vươn tay ra tóm lấy lông trắng bay qua bên cạnh nàng.
Tất cả xung quanh đối với nàng mà nói đều rất mới lạ.
Chu Phàm nhận thấy động tác của nàng, trong lòng chua xót, nếu nàng là Tiểu Liễu, Tiểu Liễu biến thành như vậy, cùng lắm chỉ là đỡ hơn chết.
Tiểu cô nương vươn tay phải tới phía trước rồi xòe ra, để Chu Phàm nhìn thấy lông trắng chậm rãi bay lên.
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười ngây thơ, phát ra thanh âm ê a.
Chu Phàm đang chạy không thể nhìn thấy nụ cười trên mặt tiểu cô nương, nhưng hắn nhìn lông trắng bay lên bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Lão Huynh không nhanh không chậm đi sau lưng Chu Phàm, nó nhìn thấy nụ cười của tiểu cô nương, ngược lại vẫy vẫy đuôi.
Trên Bạch Mao Thảo Địa mờ mịt, lông trắng như tơ liễu bay lên, xung quanh im ắng, chỉ có tiếng bước chân đang chạy cùng với tiếng ê a tiểu cô nương thỉnh thoảng lại phát ra.
Lão Huynh biến thành cường tráng không còn tử khí trầm trầm giống như trước kia, ngược lại chạy trước chạy sau cảnh giới tất cả xung quanh cho Chu Phàm.
Cũng bởi vì có Lão Huynh giúp đỡ, tốc độ chạy của hắn cũng không tính là chậm.
Tất cả đều là để mau chóng bắt kịp đội ngũ.
Bởi vì chuyện Tiểu Liễu, bọn họ ít nhất cũng tụt lại thời gian nửa nén hương, không chạy nhanh một chút thì đúng là không đuổi kịp được.
Tiểu cô nương cảm thấy mới lạ đối với tất cả xung quanh một lúc, nàng cảm thấy mệt mỏi, sau đó tựa vào lưng Chu Phàm mà ngủ.
Khi Chu Phàm chạy, nàng không ngờ cũng ngủ được, Chu Phàm quay đầu lại, chú ý hoàn cảnh phía trước.
Lão Huynh phát ra một tiếng sủa.
Trên Bạch Mao Thảo Địa có gì đó đang bay về phía bọn họ.
Chu Phàm dừng bước, rút ra Tinh Sương Đao.
Nhưng Lão Huynh xông đến trước, đánh nhau với thứ đó.Chu Phàm chạy vội tới, quái quyệt giống như báo săn đó đã bị Lão Huynh cắn chết.
Lão Huynh đắc ý lắc lắc đuôi với Chu Phàm.