- Ngươi cũng trở nên mạnh hơn rất nhiều rồi.
Chu Phàm cười cười khen ngợi.
Chu Phàm lại tiếp tục chạy về phía trước.
Cho đến nửa canh giờ sau, hắn mới mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của đội ngũ phía trước.
Chu Phàm thở phào, hắn một mực còn lo lắng đội ngũ có thể phát sinh chuyện gì đó.
Chu Phàm lại đẩy nhanh bước chân, chạy qua Mãng Ngưu Thôn và Ẩn Phúc Thôn, chào hỏi với người quen biết, rất nhanh hắn đã tới Tam Khưu Thôn ở phía trước nhất.
- A Phàm, ngươi trở lại rồi.
Lỗ Khôi cưỡi ngựa tới đầu tiên, nhưng hắn nghi hoặc nhìn tiểu cô nương trên lưng Chu Phàm, trong nhất thời có chút ngây đơ,
- Đứa nhỏ này là ai? Ngươi không phải đi cùng với Tiểu Liễu à?
Lão Huynh đã chạy tới chào hỏi với đám đồng bạn, nhưng đám đồng bạn đó của nó lại có chút không nhận ra nó, nó phát ra tiếng sủa gâu gâu, đàn chó mới nhận ra.
Lão Vương đầu thì bật cười ha ha, hắn giơ ngón cái về phía Chu Phàm, sau đó vẻ mặt vui vẻ kiểm tra cho Lão Huynh, hắn không ngờ Lão Huynh thật sự thành công vượt qua, Lão Huynh như là mạnh hơn tất cả chó trong đàn chó của hắn cộng lại.
- Nói ra thì dài lắm.
Chu Phàm khẽ lắc đầu, hắn lấy ra Trắc Quyệt Phù dán cho mình, lại dán cho Tiểu Liễu.
Như vậy là để chứng minh mình không bị quái quyệt phụ thân hoặc nguyền rủa.
Đội ngũ di chuyển không thể làm được nghiêm cẩn giống như khi tuần tra, nhưng quy trình cần thiết thì vẫn phải làm.
- Được rồi.
Sau khi Lỗ Khôi xác nhận Chu Phàm không có vấn đề thì gật đầu nói, nhưng mắt hắn vẫn nhìn về phía tiểu cô nương đang ngủ say,
- A Phàm, chắc ngươi cũng hiểu, nếu ngươi không nói ra được lai lịch của nàng ta.
Trên mặt Lỗ Khôi lộ ra vẻ khó xử, đội ngũ di chuyển cũng không dám tùy tiện tiếp nhận người lạ.
- Ta đương nhiên hiểu, ngươi gọi hai vị lão đại nhân cùng tới đây, ta giải thích với bọn họ.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh nói.
Đội ngũ di chuyển tiếp tục tiến về phía trước, Chu Phàm cõng Tiểu Liễu chậm rãi đi ở ngoài đám người.
Rất nhanh Lỗ Khôi đã dẫn hai vị Phù Sư Hoàng, Mao tới.
Hai người bọn họ cũng nhìn về phía người Chu Phàm đang cõng.
Bọn họ tất nhiên tín nhiệm Chu Phàm, nhưng cũng không muốn để cành mẹ đẻ cành con.
Chu Phàm buông tiểu cô nương xuống, lay tỉnh nàng, hắn chỉ vào tiểu cô nương nói:
- Nàng là Tiểu Liễu.
Tiểu cô nương nghe thấy hai chữ Tiểu Liễu, mắt của nàng sáng lên, nàng miễn cưỡng nói:
- Tiểu Liễu.
Chu Phàm giật mình, trong lòng hắn có chút vui vẻ, nàng có thể nói chuyện rồi.
Tiểu hài tử này là Tiểu Liễu?
Hai vị Phù Sư Hoàng, Mao, Lỗ Khôi ngơ ngác nhìn nhau, bởi vì quan hệ của Chu Phàm, bọn họ đều nhận biết Tiểu Liễu.
- Nhìn thì có chút giống Tiểu Liễu, nhưng sao nàng lại biến thành tiểu hài tử?
Khôi có chút kinh ngạc nói.
- Ta cũng không rõ lắm.
Chu Phàm lắc đầu,
- Trên đường ta và nàng trở về, nàng đột nhiên hôn mê bất tỉnh, sau đó thân thể không ngừng thu nhỏ, rồi thành như vậy, ta hoài nghi nàng trúng nguyền rủa.
- Nguyền rủa?
Ánh mắt ba người Lỗ Khôi lộ ra vẻ cảnh giác.
- Nhưng Lỗ đội trưởng cũng nhìn thấy rồi, dùng Trắc Quyệt Phù cũng không có bất kỳ phản ứng gì, ta nghĩ cho dù là nguyền rủa, cũng đã là nguyền rủa có hiệu lực, trên đường ta dẫn nàng trở về, cũng không có tình huống gì phát sinh.
Chu Phàm tiếp tục nói.
- Mao huynh, ngươi từng nghe qua loại nguyền rủa này chưa?
Hoàng phù sư suy nghĩ một chút hỏi.
- Chưa.
Mao phù sư nhíu mày nói,
- Nhưng có loại nguyền rủa này cũng không phải chuyện kỳ quái gì, nhưng Trắc Quyệt Phù đã không có phản ứng, vậy để hai người bọn họ trở về đi.
Cái này hoàn toàn là nể mặt Chu Phàm, nếu là người khác, bọn họ sẽ cân nhắc một chút.
- Cũng được.
Hoàng phù sư cũng gật đầu, hắn nhìn về phía Chu Phàm,
- Có điều Chu đội trưởng, trước khi chưa xác nhận Tiểu Liễu tuyệt đối an toàn, ngươi không thể để nàng rời khỏi tầm mắt của ngươi, có thể làm được không?
Chu Phàm đáp ứng.
Chu Phàm dắt Tiểu Liễu về tới trong đội ngũ, rất nhanh hắn liền đi tới đám người cha mẹ đang theo đội ngũ tiến tới.
Hai phu phụ Đại Liễu nhìn thấy Chu Phàm trở về thì rất cao hứng, nhưng bọn họ không nhìn thấy nữ nhi của mình, bọn họ càng không để ý tới tiểu cô nương mà Chu Phàm dắt, Chu Xuân Mai nhìn Chu Phàm hỏi:
- Tiểu Liễu đâu?
Trên đường đi phu phụ Đại Liễu cũng một mực lo lắng cho nữ nhi nhà mình.
Mặt Chu Phàm lộ ra vẻ áy náy, hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Liễu ở bên cạnh, Tiểu Liễu cũng giương mắt nhìn hắn, nàng lộ ra biểu cảm rụt rè đối với người đông nghịt ở xung quanh.
- Nàng chính là Tiểu Liễu.
Chu Phàm chỉ vào Tiểu Liễu thấp giọng nói.
Bất kể nàng có phải hay không, đều chỉ có thể nói là đúng, Chu Phàm cũng không thể nói với phu phụ Đại Liễu là Tiểu Liễu đã chết, như vậy càng tàn nhẫn hơn.
Phu phụ Đại Liễu ngây ra, phu phụ Chu Nhất Mộc cũng có chút sững sờ, nhà Sầu Hầu cũng vậy.